Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: nguyên lý tu tập

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con xin trình pháp và chia sẻ những trải nghiệm của con với các đạo hữu. Tu không phương pháp thì có vô số định nghĩa về tu. Nhưng nguyên lý thì chỉ có một. Con xin trình bày về câu nói mà thầy đã truyền dạy cho con: “Chỉ có thấy”. Cái thấy sẽ tự tiến triển theo từng giai đoạn tu tập. – Lúc đầu là nhờ cái sai mà thấy ra cái đúng, nhờ vậy mà chứng nghiệm ra được cái đúng không đưa đến đau khổ, cái sai mới là nguyên nhân đưa đến đau khổ trên phương diện thô. – Kế đến là nhận ra tánh biết và bản ngã nên phát hiện ra nơi tâm mình có một cái biết vô ngã, biết mà như không biết. – Kế đến là có lúc tánh biết thấy và có lúc là bản ngã lý trí thấy. Nhờ vậy mà thấy ra được đâu là quan điểm khái niệm, đâu là sư thật như nó đang là. – Kế nữa là tánh biết thấy chỉ còn bản ngã sinh diệt. Lúc này con mới hiểu được điều thầy nói về thái độ tâm và tập khí sinh khởi nhưng vô nhân. Khi thái độ là bản ngã thì lập tức mất chánh niệm tỉnh giác. Khi thái độ là tánh biết thì có 2 tình trạng, một là có tập khí sinh khởi nhưng vẫn không thất niệm. Tập khí cũng ví như cảm giác ngứa ngáy cho nên khi chánh niệm tỉnh giác thì vẫn thấy ngứa nhưng là cái ngứa không có khái niệm nên nó thuần túy là một loại cảm giác. Hai là bản ngã lặn mất thì thực tánh pháp hiện ra. Thỉnh thoảng con cũng thấy thực tánh pháp hiện ra rồi bị che lấp lại. Nhưng cái chính con nhận ra là có những lúc buông ra thì thấy thực tánh. Tuy nhiên buông ra là chuyện của pháp chứ không phải là ý muốn chủ quan của ai cả. Một cái lóe lên dù rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ thấy ra mầu nhiệm của pháp về vô thường, khổ, vô ngã. Điều cuối cùng con muốn trình bày là chỉ có thấy thôi, còn thấy gì hay ra sao thì đó là chuyện của pháp. Còn ngay đây dù là hoàn cảnh nào thì cũng chỉ thuần túy thấy thôi, học ra điều gì từ cuộc sống thì pháp sẽ tự học, bản ngã sẽ tự đoạn giảm, thực tánh sẽ tự hiện ra. Khi có một ai can thiệt vào nguyên lý này thì chỉ có bản ngã. Cốt lõi những điều thầy dạy mà con lãnh hội là ở chỗ này. Thành thật chúc anh chị em đạo hữu trọn vẹn trên con đường khám phá sự thật. Con thành kính tri ân thầy. Con chúc thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, Với một người, những pháp họ cho là quan trọng, hay những pháp thu hút sự chú ý chính là những bài học họ cần phải học (hay đó là những dính mắc mà họ chưa buông bỏ được). Vì vậy mà cuộc sống đã gieo vào tâm thức họ, từ khi sinh ra, những hạt giống về sự vật sự việc đó, những sở thích hay thiên bẩm,… để người đó một lần nữa đối mặt với pháp đó và học ra bài học giác ngộ. Xin thầy từ bi chỉ dạy, không biết suy nghĩ của con ở trên có đúng không ạ. Con xin cảm tạ và thành tâm đảnh lễ thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con có điều vẫn ưu tư về một nỗi niềm như này: từ nhiều kiếp trước đến ngàn vạn kiếp sau con người vẫn u mê ngụp lặn trong bể khổ mà không tìm được đường giác ngộ. Vậy mà từ hàng ngàn năm trước đức Phật đã giác ngộ. Tới nay cũng có hàng nghìn vị Bồ tát, La Hán đắc quả. Chúng sinh bình đẳng và có chung nguồn cội từ vô thủy kiếp trước đến nay. Người siêng năng tu hành, tinh tấn, thì sớm tới đích. Kẻ lăng xăng, vòng vo thì lâu tới đích hơn thậm chí là lạc lối muôn kiếp không biết đường ra, nói chi thấy đường mà đi để tới đích. Vậy thì nguyên nhân do đâu mà có người biết được đường đi, đi nhanh hay đi chậm là do căn cơ. Còn nhiều người lại không thể nhìn thấy đường mà đi?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy. Con có một chuyện muốn hỏi Thầy mong Thầy hoan hỉ chỉ cho con. Nguyên là do đợt gần đây con có tham gia khoá thiền 10 ngày của Ngài Goenka, đến khoảng ngày thứ 7,8 gì đó trong lúc nghỉ giải lao của thời lúc 7,8 giờ tối con ra ngoài dạo một chút thì thấy cảnh vật xung quoanh sáng bừng, mọi thứ rất đẹp từ cỏ đến cây đều rất đẹp tâm con rất hoàn hỉ và vui, cảnh vật đấy diễn ra trong vòng 1 phút hơn rồi biến mất, mọi thứ lại trở lại bình thường, con không có ý bám chấp vào hiện tượng ấy nhưng con không biết nó là gì? Xin Thầy hoan hỉ giải thích cho con. Con xin cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến. Sau một thời gian nghe pháp thoại và trở về trọn vẹn với chính mình con thấy cuộc sống tươi đẹp mọi lúc, mọi nơi Thầy ạ. Một cơn gió thoảng qua mà mình trọn vẹn cảm nhận nó cũng là hạnh phúc, hạnh phúc tràn ngập mọi nơi vậy mà bấy lâu con cứ tìm cầu. Có những việc trước đây con thấy bế tắc nhất là chuyện tình cảm thì giờ con nhận ra những đau khổ đó chỉ là ảo tưởng do con tự tạo ra và tin vào đau khổ đó là thật thay vì nhìn sự việc như nó là. Nếu như có ai đó đau khổ vì con thì đó cũng chỉ là ảo tưởng do họ tự tạo ra và rồi từ từ pháp cũng sẽ giúp họ nhận ra chính họ phải không Thầy!? Khi trở về nhìn lại tâm, con thấy rằng tham sân si vẫn đầy đủ nguyên vẹn, con vẫn thấy mình tham, sân… nhưng nó khởi lên con đều biết và vì vậy con giữ được bình tĩnh, cái gì có sinh tất có diệt đúng không Thầy, con chỉ quan sát thấy biết chứ không bám víu vào một trạng thái nào. Cô đơn hay đau khổ con đều trọn vẹn và con thấy nó không còn đáng sợ như con vẫn nghĩ. Mỗi lần nghe Pháp Thoại của Thầy con đều thấy mới mẻ, an lành giống như tâm con là tờ giấy trắng vậy ạ. (có thể vì con hay quên nên con chỉ nhớ được những gì đơn giản dễ vận dụng nhất thôi ạ). Con thành kính tri ân thầy. Kính chúc Thầy luôn được an vui.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Sau khi nghe Pháp thầy con hiểu hơn về bản ngã do tham sân si sai khiến, điều đó đã giúp con có thái độ tâm tích cực hơn trong cuộc sống. Nhưng trong quá trình thực hành con thường gặp khó khăn ở chỗ nếu con chú tâm thì nghĩ là theo bản ngã, nếu để bình thường thì dễ rơi vào buông lung phong dật. Tâm con vọng động thất niệm và vọng niệm hoài. Kính mong thầy chỉ dạy cho con. Con thành kính tri ân thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con về VN lần này thăm gia đình, được chứng kiến em gái con trực tiếp chăm sóc cho ba con trong quãng thời gian cuối của cuộc đời, khi ba con nằm một chỗ. Em con làm việc này với một thái độ điềm tĩnh lặng lẽ cẩn trọng. Chứng kiến việc này, tâm con cảm thấy rất kính trọng em gái con, và tự nhiên con cảm thấy việc lăng xăng tu tập của mình thật là “xa xỉ”, tự nhiên cảm nghe hổ thẹn! Con nhớ lời Thầy dạy: Ngồi định mãi làm chi Tu ngay trong đạo hiếu Với nhẫn nại, từ bi Định tuệ nào có thiếu. Lành thay! người con hiếu Biết phụng dưỡng song thân Lấy từ bi, trí tuệ Đáp nghĩa, đền thâm ân!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con nhớ khoảng năm 1977-1979 lúc thầy còn ở chùa Kỳ Viên, Bàn Cờ, Quận 3, Sài Gòn thầy có bài thơ: Tháng ngày tháng ngày qua Ba thời chẳng có “ta” Không “ta” ai tu niệm? Tu thì vẫn còn xa! Không biết con nhớ có đúng không?

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy, Thầy ơi đã hơn hai năm kể từ ngày con trình Pháp với Thầy và được Thầy cho pháp danh, con vẫn chưa viết thêm được gì để trình với Thầy. Những khi trong con khởi lên thắc mắc, không biết điều con đang hiểu có đúng hay không, con cũng muốn viết ra để hỏi Thầy. Nhưng rồi con lại nhớ lại những điều Thầy đã dạy, con quay lại chiêm nghiệm nơi chính mình, và dần dần câu trả lời đến với con một cách tự nhiên. Những khi theo các anh chị em bạn bè lên thăm Thầy, trước khi đi con cũng có rất nhiều câu hỏi, định rằng khi gặp Thầy sẽ nhờ Thầy giải đáp. Nhưng thật lạ kỳ, khi gặp được Thầy, con như được tiếp thêm năng lượng bình an tỏa ra từ Thầy, trong con tự nhiên vắng bặt tất cả các băn khoăn thắc mắc. Sinh nhật của con vừa qua, con nhìn lại con người của con cách đây hai năm và bây giờ, con nhận ra con có nhiều thay đổi bên trong. Con thấy con đã bình thản hơn trước mọi việc xảy ra. Con đã biết đặt xuống một số những tham cầu cho bản thân và cho người thân. Con không còn hứng thú với những buổi tiệc tùng, những tranh luận bàn tán thị phi vô bổ nữa. Ở nơi làm việc, mỗi khi có vấn đề bất đồng ý kiến, con tập bình tĩnh quan sát con và quan sát người, trong con lại cảm thông với họ hơn. Con đã không còn đặt sự phán xét đúng sai tốt xấu trong suy nghĩ của mình vì con đã hiểu thế giới này có vô vàn góc nhìn cho cùng một sự vật hay sự việc. Mỗi sáng mai thức dậy trong ánh bình minh của một ngày mới, lòng con lại ngập tràn sự biết ơn với những thứ bình dị xung quanh con: cây cối, cỏ, hoa, không khí… Con đã hiểu được làm người là một phước báu lớn lao để học ra những bài học của mình. Con nhớ lời Thầy dạy trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, khi mình trọn vẹn với mình, một cách tự nhiên, mình thấy ra sự thật và thấy ra chính mình. Mình sẽ buông xuống được tất cả những tham cầu lo lắng sợ hãi. Khi ấy là niết-bàn, là giác ngộ. Nhưng Thầy ơi con có một băn khoăn. Nếu con giả sử là một người có thể luôn trọn vẹn tỉnh thức với thân tâm mình là một học sinh lớp 12. Để lên được lớp 12 học sinh đó phải bắt buộc học từ lớp 1 và phải lên lớp mỗi năm. Nếu học sinh đó luôn có tinh thần chăm chỉ học hành, có kỷ luật với việc học của mình, và thực hiện đầy đủ các bài kiểm tra, học sinh đó sẽ được lên lớp. Như vậy học sinh đó phải có lộ trình kế hoạch học hành thật rõ ràng để được lên lớp. Vậy điều này có mâu thuẫn gì với việc mình cứ để tâm của mình thấy biết một cách tự nhiên, không cần ngồi thiền không thưa Thầy? Vì con nghĩ tâm mình cũng như một cậu trò nhỏ. Nếu để tự nhiên cậu trò nhỏ ấy sẽ thích tự do chạy nhảy đá banh hơn là đến giờ phải ngồi vào bàn học để học bài. Mà nếu như không chịu học không chịu rèn thì làm sao cậu trò nhỏ này có thể lên lớp được. Cụ thể là con thấy mình cần phải ngồi thiền để giúp tâm con có thể luôn ổn định. Nhưng như vậy thì con lại có thể dính mắc vào một trong các yếu tố tạo nên tham cầu có phải không thưa Thầy. Con cảm ơn Thầy và con kính chúc Thầy nhiều sức khoẻ. Con

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời