Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: nguyên lý tu tập

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Con hiểu thế này: 1/ Giác ngộ, giải thoát là điều đến tự nhiên, khi ta thực sự buông xả, không thể đến với tâm mong cầu, cố gắng rèn luyện mà có được. mà phải là sống trọn ven, tỉnh giác ngay phút giây hiện tại để thấy được thân tâm mình rõ hơn mỗi ngày. Từ đó tự động thay đổi nhận thức và hành vi biết tùy duyên thuận pháp. Khi đó chánh kiến hình thành theo từng mức độ phù hợp tại thời điểm đó và nội tâm được tịnh hóa dần. Và cứ tiếp tục như thế cho đến khi ta thấy đúng sự thật như nó đang là tức là trải nghiệm được tính vô thường, vô ngã của vạn pháp. Vì vậy, con cần nghiêm túc thực tập pháp Thầy dạy, để vừa phục vụ ba mẹ vừa thực tập sống tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha. mà không cần lăng xăng tính toán thiệt hơn khi ở nhà hay ở chùa. con cảm ơn Thầy. 2/ Con chỉ mới thực tập sống trở về, trọn vẹn, tỉnh giác nên ở mức độ của con con hiểu chữ tron vẹn là chỉ cần con biết mình đang đi trong mỗi bước đi, biết từng hơi thở vô ra, mỗi cử đông nhai từng miếng cơm hay khi tụng kinh con chỉ cần hay biết mình đang tỉnh giác trong từng từ một, nếu quên, buông lung thì trở về lại và nghiêm túc thực hiện như thế. Con hiểu như thế có sai chỗ nào vì khi thực hành con thấy mình quên nhiều, sự liên tục rất ngắn? Kính mong Thầy chỉ dạy. Nam Mô Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Con tìm đến và hành theo Phật giáo đã trên 12 năm, trong đó thời gian theo lời chỉ dạy của Thầy trên trang Web này đã gần được 7 năm; thực hành của con là làm từ thiện cho trẻ em nghèo, cúng dường Tam bảo, ngồi thiền, luôn chánh niệm trong đời sống hàng ngày… (con không có đến chùa, không có bạn đồng tu vì quê con không có chùa theo Phật giáo Nam tông). Kết quả, giờ này con thấy tham, sân trong mình giảm hơn nhiều; cuộc sống có chút an nhiên, tự tại hơn; trong tâm con thấy có tình thương với muôn loài, thấy mọi người đều thương mến dù người đó không đối xử tốt với mình, nếu có giận thì thoáng qua rồi hết, đặc biệt con thấy rất thương các loài vật; con không còn dám sát sanh dù đó là con vật nhỏ nhất; đọc nhiều cuốn sách hay của Thầy, các vị Sư và lời dạy của Đức Phật nhiều lúc con bật khóc; trong cuộc sống hàng ngày khi tâm con sân, tham nỗi lên hoặc chuẩn bị khởi lên con đều thấy, rồi chúng biến mất; con xin vô cùng biết ơn Thầy, các vị Thầy tổ; cảm ơn lời chỉ dạy của Đức Phật. Tuy nhiên, có một điều con xin phép được thưa hỏi đến Thầy, mặc dù kết quả nhiều năm như trên, nhưng sao con thấy mình vẫn vậy, không tiến bộ lên; hàng ngày nhiều lúc con thấy mệt mỏi với suy nghĩ khởi lên trong con (phần lớn là vọng tưởng), con nghi ngờ không biết mình hành như vậy có đúng không? Có phải bản ngã tu không? Con nên phải làm gì? Kính mong Thầy chỉ dạy. Con kính mong được nương tựa chân lý theo lời Thầy, theo Tam bảo chỉ dạy. Con kính chúc Thầy mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy, Con lâu lắm cũng không trình pháp Thầy ạ. Sau khi con hầu như ngày nào cũng nghe pháp thoại được khoảng gần 2 năm. Tới giờ con quên hết mất lời thầy dạy rồi. Cũng không còn quan trọng bất cứ điều gì, cả đạo, cả đời. Cứ sống một cuộc sống bình thường, thuận theo pháp, thuận theo tự nhiên. Có sai thì cần nhìn ra cái sai để lần sau không mắc phải. Có đúng thì biết mình đúng. Sai cũng không oán trách mình, mà đúng cũng không lấy đó là điều gì của mình. Tới một lúc con thấy cần phải biết sử dụng nhuần nhuyễn cả thiền định lẫn thiền tuệ trong cuộc sống hàng ngày mới tốt, trước con hơi thiên quá về tuệ. Đợt này con thấy tâm con nên thiên về hỷ sẽ làm mọi việc tốt hơn là tâm xả, chắc tại con tu tập chưa tới. Và con cảm nhận cuộc sống buông bớt cái mong cầu sẽ an lạc hơn rất nhiều. Ngoài ra trong cuộc sống, trước kia tâm con hơi thiên về xả, tâm bất sinh, nhưng con thấy như vậy đối với tục đế nhiều khi mọi người không hiểu mình vì tâm không khởi thì sẽ không làm gì, nên giờ con đang cân bằng lại. Hôm nay trong lúc tự nhiên thầy lòng bâng khuâng con nhớ ngay tới thầy, con viết hết những gì con cảm nhận ngay đây và bây giờ nên ngôn từ có thể lủng củng mong Thầy bỏ qua cho con. Con kính chúc Thầy mạnh khỏe và chuyến hoằng pháp thật nhiều người được khai thị. Con xin dừng bút, con chào Thầy ạ.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Trả lời: Con nên tu theo Phật, theo Pháp, theo Tăng thôi chứ không nên theo Tông phái nào cả. Tông phái nào cũng có những quy định ràng buộc, còn tu theo Phật, Pháp, Tăng thì chỉ cần trở về sống với hành động, nói năng, suy nghĩ sáng suốt (theo Phật), định tĩnh (theo Pháp) và trong lành (theo Tăng) chứ không cần tu theo ai cả. Như vậy sẽ mau giác ngộ giải thoát hơn. Con thành kính đảnh lễ Sư Ông. _()_ Kính bạch Sư Ông, con rất cảm ơn câu nói của Sư Ông. Con cũng có ý nghĩ như Sư Ông nói, cảm ơn Sư đã cho con tin chắc chắn hơn vào điều trên. Đạo Phật quan trọng ở CÁI THẤY. Khi mình có Cái Thấy mới nói đến giác ngộ và giải thoát. Không có Cái Thấy thì tu kiểu gì cũng sai hướng hoặc chỉ có cái phước hữu lậu. Khi thấy tái sanh, thấy luân hồi, thấy dục, thấy vọng cầu… khiến mình khổ. Con từng nghe qua một câu, con không biết câu này là Phật thuyết hay ai nói nhưng con thấy câu này chân lí, “Cái biết, cái thấy, cái nghe không phải là ta, là của ta, là bản ngã của ta”. Khi biết như vậy chỉ cần buông xuống là giải thoát. Tu là buông xuống những cái chấp, ảo tưởng, tham, sân, si, bản ngã… sống tùy duyên thuận pháp không bị tham, sân, si… chi phối. BUÔNG XUỐNG mong Sư Ông nói thêm cho con hiểu và BUÔNG thế nào, cách BUÔNG không bị ức chế! Dạ, Còn về vấn đề CON TÌM NƠI TU con xin phép hỏi Sư Ông thêm. Con biết tu là không hướng ngoại tìm cầu mà là trở lại trọn vẹn với thực tại, tại đây và bây giờ, ngay nơi thực tại thân – thọ – tâm – pháp. Tu không cần đi đâu cả, không tầm cầu cái gì cả, nếu mình tu theo nguyên tắc phương pháp, khuôn mẫu được đặc ra sẵn để đạt được cái gì đó ta muốn thì đó là sự ràng buộc cưỡng ép như vậy là ức chế không có hương vị giải thoát. Tu nếu biết tu, biết xả, biết ly, biết đoạn diệt, biết buông xả những ác pháp, biết sống trong thực tại, sống đúng pháp thì có giải thoát. “Hãy lấy giới làm thầy” nhưng nói chỉ là nói, tu cần có đạo sư người có kinh nghiệm tu hành đúng pháp hướng dẫn, tu không học là tu mù. Hoàn cảnh gia đình con thì con đi xuất gia được vì cha mẹ con có anh – em con chăm sóc nuôi dưỡng. Nếu con ở nhà tu thì không ai nuôi con, nói thật là như vậy. Với lại muốn tu ở nhà thì rất khó, chỉ được ở một mức độ nào đó thôi. Muốn trong sạch, trong lành hoàn toàn thì phải sống y như tăng nên con rất muôn xuất gia thưa Sư, xuất gia thì mới buông xả những thứ cần buông xả, mới biết những thứ cần trau dồi và tu tập. Xuất gia thời này thì cần có một nơi để ở gọi là chùa hay thiền viện tu viện. Con thấy chư tăng Nam tông là sống đúng phạm hạnh xứng đáng gọi là tăng nên con muốn tu theo Nam tông, như trên Sư Ông nói tu là tu theo PHẬT – PHÁP – TĂNG, nhưng con thấy chư tăng Nam tông xứng đáng đại diện cho PHẬT PHÁP – TĂNG nên con muốn theo để được hướng dẫn tu hành đúng pháp. Con năm nay 20 tuổi, lúc trước con ở chùa Tịnh độ nhưng không có sự giải thoát nên con về nhà. Con chỉ mới tìm hiểu về Phật pháp nguyên thủy gần 1 năm đây. Vô thường không ai biết trước được nên con muốn tìm một nơi để được hướng dẫn pháp học, pháp hành càng sớm càng tốt. Con biết xuất gia không phải muốn là được, con biết vị trí hiện tại của con và con ước nguyện được xuất gia khi con xứng đáng thọ giới, xứng đáng được là tăng, khi sống đúng phạm hạnh. Con không phải muốn xuất gia để có hình tướng để người khác gọi mình là tăng, là sư – thầy hay để được đảnh lễ “ngồi mát ăn bát vàng”, con không vì mục đích đó. Ước nguyện xuất gia của con là được biết, được thấy, được sống y như PHẬT – PHÁP – TĂNG, chỉ như vậy. Con kính mong Sư cho con xin lời khuyên. Tùy duyên thuận pháp và làm sao? Cách nào học kinh tụng mau nhớ ạ? Con cảm ơn Sư Ông nhiều. Ước nguyện Sư Ông có sức khỏe tốt.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, Cho con hỏi, thầy có nói vạn pháp nó đã đúng rồi, sai chỉ là cái nhìn mình lệch lạc. Vì vậy tu là quá trình mình nhìn nhận ra những cái sai và tự điều chỉnh. Ví như một người ích kỷ thì qua sự va chạm tiếp xúc anh chỉ cần thấy ra sự ích kỷ của mình và từ từ điều chỉnh hành vi. Thế thì anh ta có cần tạo tác thực tập lối sống vô ngã vị tha, phát triển tình thương, thực tập hạnh bố thí để giảm bớt sự ích kỷ của mình? Cái chỗ này con rất phân vân bởi vì con đã trải nghiệm hai vấn đề này là lúc trước con tập sống bố thí vô ngã vị tha, nhưng nay con ít tạo tác lại nên nhiều tình huống con thấy tâm mình ích kỷ rất nhiều, ít có buông xả. Đến giờ con vẫn đang phân vân chưa thông suốt hai lối tu này, nhờ thầy chỉ cho con rõ. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy! Con nghe rất nhiều bài pháp, nhiều sách dạy về tâm hồn, bây giờ con thấy rất băn khoăn những điều sau: 1. Con nghe giảng về thiền tông và thực hành theo để được tỏ ngộ một lần, thoát phiền não rồi bước vào đời sống (không cần thực hành thiền hay làm gì cả). Nhưng con không biết trạng thái “Phật tánh” là gì cả. Con tự tạo cho mình không suy nghĩ gì, gắng giữ ở trạng thái không suy nghĩ ở nơi vắng lặng đó. Nhưng con thấy đó hình như không phải là “tự tánh” vì không thấy gì đặc biệt, khi bước vào đời sống vẫn phiền não như thường và rất dễ bị rớt ra khỏi nơi đó. Hơn nữa nếu ở nơi vắng lặng mà con thấy đó thì không có suy nghĩ gì, với cảnh vật xung quanh không có tình cảm hay động niệm gì cả. Vậy “tự tánh” mà con đang nói (chắc không đúng) đâu có ích gì trong đời sống này đâu? Xin thầy từ bi chỉ rõ dùm con. 2. Con cũng theo một số thầy ngồi thiền một thời gian nhưng sau đó lười lại thôi. Với lại khi ngồi thiền con toàn ngủ gật không tỉnh nổi. Nếu khi chạy theo vọng tưởng thì lại rất tỉnh táo, cả hai đều không tốt phải không thầy? Xin thầy chỉ cách ngồi dùm con. 3. Con nghiệm lại bản thân thì thấy con không muốn thành Phật mà chỉ là con muốn giác ngộ để có thể sống trong đời sống một cách đúng đắn, có ý nghĩa, một đời sống thật mầu nhiệm, có thể cứu nhân độ thế! Sống hợp với quy luật của tự nhiên, hiểu rõ được bản chất của đời sống và quy luật của vũ trụ! Con xin thầy từ bi trả lời dùm con. Con xin cám ơn thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con có đọc trình pháp của các đạo hữu, con thấy tình trạng có nhiều điểm giống con nên con viết đôi dòng chia sẻ cùng các anh chị em đạo hữu. Trước khi được biết đến thầy trong tiềm thức con biết là cái cần mà con cần phải làm được trong cuộc sống này là tự tại trước tất cả giông tố cuộc đời. Khi được thầy chỉ dẫn giá trị cốt lõi của cuộc sống là học ra bài học giác ngộ. Thực ra con cũng không biết là học cái gì từ cuộc đời để có thể giải thoát ra khỏi phiền não khổ đau. Vô thường, khổ, vô ngã cũng chỉ là lý thuyết suông. Con biết học cái gì từ cuộc đời không phải là một đáp án mà là một sự thật thầy đã khám phá ra rồi chỉ lại cho con để con biết mà tự khám phá. Trong giai đoạn khám phá con chỉ có lòng tin nơi thầy, sự nhẫn nại không lùi bước và không ngừng nghỉ trong việc thấy ra cái đúng từ cái sai. Một thời gian dài con cũng không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra hoàn cảnh bế tắc của cuộc sống và nội tâm đánh mất sự thăng bằng luôn luôn giao động bất an. Con thấy bản ngã như một cái chợ không biết đến bao giờ con mới có thể sống với một nội tâm an ổn, dũng mãnh trước những bất toàn của cuộc đời. Vậy mà chỉ một thời gian ngắn thôi, nghe pháp, học ra cái đúng từ cái sai, thấy ra cốt lõi của tu tập, rời khỏi “cái ta” tu, nhận ra tánh biết vốn tự tu. Hiện tại con có tu tập gì đâu, tánh biết tự tu, tánh biết bất động sẽ thấy ra cái bản ngã dao động đồng hóa pháp là ta, của ta, tự ngã của ta ngay từ khi nó sinh lên. Viết thì rắc rối, sự thật chỉ đơn giản là tánh biết đang khám phá sự thật như nó đang là vậy thôi. Chắc thầy không biết đâu. Trải qua những phiền não khổ đau trong thời gian qua nay con sống quá là tốt. Vậy mà trong lúc khổ đau con cứ nghĩ phải xa xăm lắm mình mới có thể sống được như bây giờ. Con thành kính tri ân thầy. Con chúc thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Chào Thầy, Con có thấy một bạn bên dưới bảo rằng cuộc sống ổn hơn nhờ Thầy, nhờ vào việc không tập trung vào một pháp môn. Nhưng con thì ngược lại. Cuộc sống của con tốt hơn lên nhiều, nhờ vào việc tránh xa những ai cố ép con vào cái guồng của họ. Con cũng thấy tốt lên nhờ vào việc tu tập có hệ thống hơn trước chứ không tùy tiện nữa. Người sư phụ dạy dỗ con cũng là một người rất giỏi, tinh thông về thiền và pháp học. Nên con rất an tâm tu học với vị ấy. Con chỉ lên trang web này xem một số người hỏi han Thầy mà thôi. Tự do nghĩa là hành động theo hướng tốt cho mình nhất miễn không làm hại người khác. Con tự tin mình đã chọn được con đường tốt nhất cho bản thân mình, mặc dù một số vị chư huynh không đồng ý và cố bắt ép con phải đi vào con đường của họ. Cho dù con đường đó có tốt đẹp hơn, thì việc ép một người làm cái họ không muốn thì cũng không còn đúng tinh thần tự do nữa. Vì tự do bao gồm cả việc chấp nhận sự khước từ, ngay cả khi đó là sự khước từ một điều mà người ta cho là tốt đẹp. Hiện tại, con cảm thấy rất hài lòng với việc trì giới, thiền định, tập chánh niệm, nói chung con cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi được đắm mình trong Phật pháp. Và con không mong điều gì thêm nữa. Con cũng sẽ không đi theo bất kỳ một pháp môn nào khác ngoài Chánh pháp của Như Lai, mặc dù có rất nhiều lời mời mọc. Cảm ơn thầy đã nghe con.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Hôm nay con rất hoan hỷ vì thấy các bạn của con đi cùng con vào học đạo với Thầy vừa rồi đã bắt đầu biết sống thiền và cũng có được những niềm vui nho nhỏ. Tất cả chúng con xin gửi đến Thầy niềm tri ân sâu lắng. Ngày ngày con vẫn dành thời gian để ôn lại các bài giảng của Thầy vì nhiều khi con nghe rồi mà con không thể nhớ được gì ngoài các cụm từ như thận trọng chú tâm quan sát, đôi khi con thấy mình như không biết gì và kém thông minh nữa. Trước đây thầy con có dạy khi ngồi thiền đếm hơi thở từ 1 đến 10 hoặc theo cách bụng phồng xẹp, nhưng con làm không đúng cách đã rơi vào tình trạng điều khiển hơi thở nên rất mệt, con thấy phương pháp này không hợp nên làm biếng bỏ luôn không thực hành ngay những ngày đầu. Có lẽ do con không chịu hành thiền theo một phương pháp nào nên giờ con vào được cách dạy của Thầy dễ dàng hơn. Tuy nhiên con cũng phải trả một cái giá không hề nhẹ là bao năm sống trong Chùa con không có kinh nghiệm hay điều chỉnh gì cho việc tu học cả. Giờ Thầy cho con được cám ơn Thầy nhiều nhé! Con thấy bản thân mình thật vô lý Thầy ạ, có khi con chợt thấy cuộc sống này không có hứng thú hay sống để làm gì nếu không biết mình, ấy thế mà vẫn tự cho mình thả trôi với nhiều thứ lăng xăng vô nghĩa. Nghĩ đến đây con mới thông cảm được điều Thầy nói rằng sinh ra trong cuộc đời này chỉ có hai điều là học được gì từ cuộc đời và làm được gì cho đời. Thời gian gần đây sức khỏe con không được tốt do bệnh gan ngày một tệ, con cũng lo nhưng vẫn thấy thoải mái là nhờ cách dạy sống đạo của Thầy thật tuyệt vời. Con thấy mình luôn được phòng vệ, được yêu thương khi trọn vẹn với trạng thái đang là và đó là sự trở về không phải qua một «đường bay» nào. Điều mà con muốn nói hơn nữa ở đây là sự chánh niệm tỉnh giác chỉ có giá trị cao những khi phiền muộn, đau khổ… chứ không hẳn là chỉ có ngồi thiền mới là thù thắng nhất; và chỉ có một điều dễ dàng hiệu quả nhất như Thầy dạy là thấy ra và cảm nhận trọn vẹn với hiện trạng chứ không phải đòi thay đổi trạng thái, vì thay đổi trạng thái là một điều khó hơn cả vác đá vá trời, một điều không thể làm trong lúc đó. Thấy được như bây giờ con nhớ ơn Thầy nhiều lắm thưa Thầy. Giờ tuổi Thầy đã cao, sức khỏe cũng bị hạn chế mà Thầy vẫn đi khắp nơi để hoằng pháp, con rất xúc động. Nguyện mong Thầy luôn khỏe sống lâu nơi đời để con được về thăm Thầy mỗi khi.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời