Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: nguyên lý tu tập

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy Xin Thầy cho con hỏi Phước Huệ song tu, nghĩa là gì. Thực hành thế nào ạ? Con kính tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy! Ngồi thiền lúc đầu cốt lõi là để tĩnh tâm, và khi ngồi lâu ngày sẽ sinh ra tuệ giác, và nếu một người ngồi thiền đủ lâu đã dứt hết những tham ái của thế tục, ví như trái đã chín mùi mà không chịu nhập vào các tầng của thiền định để đạt được quả vị giác ngộ thì cũng như một người học mà không chịu lên lớp phải không thầy?

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con đang thực hành theo cách thiền mà Thầy giảng thuyết trên mạng YouTube. Thiền mọi lúc mọi nơi và thận trọng chú tâm quan sát để trở về với thân tâm an tịnh và rỗng lặng. Tâm của con bây giờ sáng suốt và hấp thụ Phật Pháp và kiến thức đời thường sâu sắc và dễ dàng. Con có thể biết khi nào tâm tham, sân si khởi lên và cảm nhận nó 1 cách tự nhiên. Con có nhiều năng lượng trong cuộc việc, gia đình, xã hội. Những tư tưởng lăng tăng ít khi xảy ra và và những tham sân si giảm dần. Nhưng có đôi khi con cảm thấy mình hình như vô cảm với những niềm vui và nỗi buồn của người xung quanh, mặc dù vẫn hiểu mà con không bị phân tâm hay ảnh hưởng. Con đôi khi nghĩ mình đã bắt đầu vô tâm thì phải hay là tuệ của con quá mạnh cần phải điều chỉnh lại. Thầy có thể cho con lời khuyên để con có thể đi đúng hướng. Việc nhìn và nghe của con bây giờ sáng suốt và rõ ràng hơn trước nhiều, bởi vì con đã không đem theo suy nghĩ của mình vào, mà chỉ cảm nhận. Con đang học cách quay vào bên trong để tự xây cho mình hòn đảo và hiểu về niềm vui nổi buồn của mình. Đó có phải là nguyên nhân mà con trở nên vô cảm không hà Thầy? Mong Thầy giúp đỡ. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thấy có bạn nói: “Thấy, thấy,… thấy ra. Bừng sáng!” Rất hay thầy ạ. Con cám ơn thầy và bạn rất nhiều. (Chắc con tạm dừng việc nghiên cứu sách của mình lại. Bao nhiêu là đủ rồi. Thật hy hữu thầy ạ.)

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con rất thích thực hành thiền nhưng con có một số băn khoăn thắc mắc dưới đây, mong thầy từ bi chỉ bày giúp con: 1. Cốt yếu của tu tập là tinh tấn, chánh niệm và tỉnh giác. Theo đó có thể thực hành ngay trong cuộc sống hằng ngày. Tuy nhiên cá nhân con thấy khi ngồi thiền mình sẽ vỡ ra được nhiều điều thầy dạy hơn, vì khi đó mình ở trong trạng thái tĩnh của thân và môi trường nên dễ cảm nhận hơn. Nếu thế thì xin thầy chỉ bày, Phật tử nên thực hành ngồi thiền ra sao cho phù hợp ạ? 2. Con thực hành thiền, theo dõi hơi thở để tâm lắng dịu, bắt chân kiết già và nhận thức về thân thể, nhưng con không thể ngồi lâu được, khoảng 30 phút là chân con bị đau nhức. Kính xin thầy chỉ bày cách để có thể ngồi thiền được lâu hơn ạ? 3. Có một vấn đề con thấy không ổn là con ngồi thiền thì sau đó khoảng 2-3 tiếng con thường bị đau đầu. Mặc dù khi xả thiền con thường xoa đầu để lưu thông khí huyết khá kỹ. Đặc biệt khi con ngồi kiết già. Nếu con ngồi bán già hoặc chắp chân bình thường thì lại không có hiện tượng này. Con cũng không cố gắng đè nén tâm trong quá trình thiền mà chỉ nhắc mình quan sát hơi thở, cảm nhận về cơ thể. Xin thầy cho biết con liệu sai ở đâu không ạ? Trên đây con có 3 câu hỏi, kính mong thầy chỉ bày cho con. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch Thầy! Thầy có nghĩ tâm tĩnh lặng trong sáng chỉ mới là bước đi đầu tiên của đời người không, thưa Thầy? Con xin chân thành cảm ơn Thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy. Con vẫn còn rất lúng túng trong việc “canh chừng cái tâm” của mình. Thầy dạy “chỉ cần thấy tâm mình có sân thì biết sân…”. Tuy nhiên, chỉ ngồi mà “thấy” thì đơn giản rồi, nhưng khi xúc chạm việc đời gặp biết bao người, biết bao tình huống xã hội… lúc này mọi hoạt động đều là tâm chi phối, vì là tâm luôn thay đổi và cuốn theo ngoại cảnh. Đôi khi không bị cuốn theo ngoại cảnh thì lại rơi vào vô minh ái dục, đó là những lúc phải căng đầu suy tính… Mọi thứ qua đi rồi mới hồi tâm và biết mình đã sân. Con chỉ giống như người tập lái xe tại chỗ không nổ máy mới biết mình phải lái thế nào là đúng kỹ thuật. Còn khi tham gia giao thông rồi thì chỉ biết cuốn theo luồng mà thôi. Vấn đề của con là làm sao để thấy nguyên lý cũng là phương pháp mà phương pháp là nguyên lý? Với người mới tập lái xe ô tô mà tham gia giao thông thì phải căng hết các giác quan mà vẫn bị đụng độ. Kẻ ngu con xin Thầy từ bi “phụ đạo” thêm cho con với ạ. Con kính đảnh lễ tri ân Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Cảm ơn Thầy đã trả lời con hôm qua. Con chưa hiểu vô tưởng định hay vô ký là gì, nhưng nghe Thầy nói “nguy” là con thấy không ham rồi. Sau nhiều tháng ngày bỏ bê, sáng nay con đã nhìn ngắm tâm mình trở lại, và thấy được 1 màn mém giận rất tiếu lâm! Con xin kể Thầy nghe. Sáng nay con pha cho mình 1 bình trà sữa mà con tin chắc là sẽ rất ngon. Con pha cẩn thận và đầy tâm huyết, rồi để lên giỏ xe. Chạy xe gần đến nơi, thì con phát hiện nắp bình đã bị bung từ lúc nào và trà sữa thơm ngon đã đổ gần hết ra ngoài. Chỉ còn lại 1 ít xíu trong bình như để trêu ngươi, và mấy cục đá vương vãi, và vô số hạt chia màu đen văng tứ tung trông kinh khủng không tả xiết. Con thấy vừa tiếc, vừa tức, máu nóng bay lên tới đầu liền. Nhưng rồi tự nhiên cái tâm đang quan sát cái tâm con tuyên bố dõng dạc: rồi xong, sau đây sẽ là tiết mục Một Trời Giận Dữ. Giống MC giới thiệu ca sĩ. Mà ca sĩ Giận Dữ không hiểu sao, e thẹn, không chịu ra sân khấu. Con để ý mà không thấy nàng đã biến đi đâu, hồi nào, dù mới tức thì nàng hãy còn tung bay phần phật trong cánh gà. Tự nhiên con thấy vui vui, mắc cười, thấy nàng Giận Dữ cũng dễ thương, chứ không dễ sợ, không đáng xua đuổi hay đáng dè chừng. Và nàng ra đi mà không để lại chút vết tích gì, con không còn giận hay tiếc gì bình trà sữa nữa hết. Thầy nghĩ con có sai không khi con không đánh giá quá cao hay quá thấp về nàng Giận Dữ nữa?

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa Thầy, Con nhận thấy đầu óc của mình quả là một thứ kỳ lạ. Lúc thì nó chánh niệm, nhạy bén, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ vô cùng sống động, lúc thì nó lờ đờ mờ nhạt, và có những lúc nó tắt ngỏm toàn phần luôn. Phần lớn đời sống của con nào giờ (và có lẽ là cả sau này) đều trải qua trong điều kiện ”đầu óc tắt ngỏm” đó. Hôm nay con xem lại thư từ cũ nói chung và những lời giảng của Thầy nói riêng, con thấy cảm động và xấu hổ muốn bật khóc. Tưởng như Thầy giảng cho con mà chẳng khác nào phải giảng cho đá, cho sỏi, cho xác ướp ngàn năm không còn chút gì là ”khả dĩ có thể cải tạo được”. Con thì trước sau vẫn cứ trơ trơ mắc kẹt cứng ngắc, mà Thầy vẫn không kỳ thị và không bỏ rơi con, con thật biết ơn Thầy và con xin thành tâm sám hối. Con sẽ tự nhìn nhận lại mình và tình trạng của mình. Con mong được Thầy tha lỗi cho tình trạng trơ trơ của con suốt từ trước tới nay.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời