Bạch Thầy,
Mẹ con là một người tốt, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác và không nghĩ xấu cho ai bao giờ. Mẹ con cũng chăm sóc cho chúng con vô cùng chu đáo. Tuy nhiên, Mẹ con lại phạm giới tà dâm. Con thật sự đau lòng và lo lắng cho Mẹ con.
Bạch Thầy, xin Thầy chỉ dạy cho con, bây giờ con phải làm sao để giúp Mẹ con thoát khỏi con đường tội lỗi này.
Con cảm ơn Thầy nhiều ạ!
Mẹ học bài học của mẹ, con học bài học của con. Nếu con lo cho mẹ mà quên bài học của chính mình thì con mới là người đáng hối tiếc. Đạo đức là cái mà mỗi người tự nhận ra chứ không phải là khái niệm khuôn mẫu mà họ đem ra quy chiếu. Bài học của con trong vấn đề này chính là sự thương yêu và thông cảm cho nỗi khổ mà mỗi người phải trải qua cho bài học giác ngộ của họ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, Con chào thầy. Thưa thầy con mạn phép xin hỏi thầy 1 câu ạ. Thiền Nguyên Thủy tìm về thực tại sinh động tươi mới nơi các pháp đang vận hành. Chúng ta không tiếp xúc với thực tại sao? Vì sao vậy? Cốt lõi của Thiền Nguyên Thủy là gì?
Cám ơn quý Thầy.
Cốt lõi của thiền Nguyên Thuỷ là sống trọn vẹn tỉnh thức trong thực tại đang là chứ không phải tìm thực tại tưởng là để tiếp xúc. Ai cũng đang sống trong thực tại đang là, chỉ vì tưởng là, cho là, muốn phải là, mong sẽ là... mà tìm cầu “ảo tại” bên ngoài, do đó chỉ cần tỉnh mộng thì liền thấy ra đang sống trong thực tại, thế thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Con có 2 điều băn khoăn mong Thầy hướng dẫn giúp con ạ.
1) Con có tập Phương Pháp Thiền Quán Từ Bi. Nhưng mỗi khi con nghĩ về hình tượng người bạn mà mình chuyển niềm vui hạnh phúc cho họ thì niềm vui và sự hạnh phúc trong con như biến mất, con không còn cảm giác đó nữa ạ. Con làm sai điều gì rồi phải không Thầy?
2) Con hằng ngày đều đi làm, con xin Thầy hướng dẫn con cách dụng công tu tập ngay trong thời gian con làm việc ạ, như vậy con sẽ tinh tấn được cả ngày ạ.
Con xin cám ơn Thầy.
1) Đừng tu từ bi quán theo một phương pháp nào cả, chỉ là ảo tưởng do kiến thức nắn ra! Con chỉ cần nhìn mọi người, mọi sự, mọi vật với tâm không sân, không hại thì đó chính là tâm từ bi vô lượng. Cho dù con có luyện thành một loại từ bi nào đó thì chỉ là từ bi có giới hạn trong tầm vóc của bản ngã mà thôi. Hiểu thấu được tâm sân, tâm hại, tâm đố kỵ, tâm chấp trước như thế nào để không bị chúng chi phối, trói buộc nữa thì tâm từ bi hỷ xả tự hiển hiện. Đó là nguyên lý của tâm vô lượng./
2) Bất cứ con làm việc gì, chỉ cần biết thân lúc đó ra sao, có cảm giác hoặc cảm xúc gì, tâm lúc đó như thế nào, có bị dính mắc, lệ thuộc hay bị buộc ràng vào việc ấy hay không là đủ. Và khi cảm thấy mệt mỏi căng thẳng cần biết thư gian buông xả cho thân tâm nghỉ ngơi hoàn toàn là được. Nói chung khi hữu sự con cần thận trọng, chú tâm, quan sát thân tâm một cách tự nhiên ngay nơi sự việc ấy để luôn tỉnh thức không tán loạn, khi vô sự con để thân tâm hoàn toàn nghỉ ngơi, khinh an, thư thái… đó chính là giác ngộ, giải thoát.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, con vừa mới biết trang web của Thầy, con muốn tập hành thiền vipassana, nhưng con không biết bắt đầu từ đâu, kính mong Thầy chỉ giúp.
1) Con vào mục Pháp Thoại để nghe thầy hướng dẫn thiền, chủ yếu là nhận thức thiền đúng thì mới hành đúng được. Không nên vội vàng hành khi chưa biết rõ thiền là gì, khi đã thấu hiểu thì tri tức là hành.
2) Vào mục Thư Viện đọc cuốn Thực Tại Hiện Tiền, Sống Trong Thực Tại và đọc thêm Thư Thầy Trò, Tuyển Tập Thư Thầy v.v… thì con sẽ nắm vững được hướng tu thực tế.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy!
Hành thiền với thái độ tự nhiên không mong cầu, không tạo ra hay không ước vọng điều gì, với giây phút thực tại ghi nhận và hay biết những gì đang diễn ra như nó đang là, khi con có chánh niệm thì tham khởi hay sân khởi lên ngay lúc đó tâm hay biết liền có mặt, con chỉ đơn thuần ghi nhận và hay biết mà thôi. Ví dụ như khi ai nói gì đó khiến con nổi sân và có sự không chấp thuận thì ngay lúc đó sự hay biết liền có mặt quan sát tâm sân, sau tâm quan sát thì tâm từ có mặt, lại có ý nghĩ khác khởi lên và nghĩ đó chỉ là những hiện tượng tự nhiên, không nên chống cự và xua đuổi bởi đó chỉ là sự vận hành tự nhiên của pháp mà thôi. Và sau đó con lại trở về quan sát thân tâm. Nhưng lạ quá thưa thầy, con không hiểu cái cảm giác không “tôi”, không “ta”, không “tự ngã” thật lạ trong khi con quan sát, những cảm giác này hay xuất hiện trong sự quan sát, con không diễn tả được cảm giác lạ lùng này, diễn ra chỉ vài phút thôi rồi mất, con thực sự không hiểu được. Có phải con quá chú trọng vào quan sát, quá chấp ngã vào tiến trình quan sát không thưa thầy, hay đây chỉ là tiến trình tâm đang sinh hoạt thưa thầy, bởi bây giờ con trở nên ít nói, ít hoà chung với mọi người, ít nhộn nhịp như trước kia, chỉ lẳng lặng mà đi, lẳng lặng là làm việc sinh hoạt, lẳng lặng quay về mình. Thưa thầy, con không biết có phải con quá tự ti mặc cảm không với hoàn cảnh bên ngoài hay với người xung quanh. Con không biết phải nói gì ngoài im lặng lắng nghe mà trở về. Con kính mong thầy chỉ dạy thêm cho con. Con tri ân thầy.
Như vậy là tốt, con cứ thế mà hành rồi sẽ tự thấy, tự nhận ra thái độ của mình và tự chuyển hoá. Quan trọng là thấy được thực tại thân tâm cảnh đúng với thực tánh – như nó đang là – là được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy!
Con vô cùng biết ơn Thầy, nhờ Thầy nhắc nhở, chỉ ra cho con thấy nút thắt trói buột mà con đang tự trói mình vào, con đang gỡ nó ra từ từ nhẹ nhàng để thoát khỏi bám víu, dính mắc, nương tựa vào tình cảm vô thường, cuộc đời khổ đau, mọi thứ đều vô ngã.
Đồng thời con cũng cảm ơn người bạn đạo đã chia sẻ rất chân tình và sâu sắc: “Không ai có thể làm cho bạn đau khổ được nếu bạn không tự làm cho mình đau khổ”, và “chúng ta chỉ đau khổ vì có ngã chấp, có chồng ta, có ta bị phản bội, có ta bị tổn thương đau khổ”.
Cũng nhờ nghịch cảnh này con càng thấu hiểu hai chữ vô ngã, cứ để mọi việc đến rồi đi, không để ý rồi phê phán theo tự ngã. Giờ con rất vui vì con đã thoát dần khỏi dây trói buộc cảm xúc này, đôi khi nó diễn ra cứ làm con đau khổ, ghen tức, giận hờn trong 3 năm qua.
Con cảm ơn Thầy nhiều lắm, chúc Thầy đến Mỹ thượng lộ bình an và có thật nhiều sức khoẻ trong chuyến đi hoằng pháp này.
Bắt đầu từ con. Toàn bộ chân lý đều ở trong con, chỉ cần trở về khám phá chính mình con sẽ thấy ra chân lý thật bình dị và gần gũi biết bao. Đó chính là thiền và Phật Đạo.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, dạo gần đây con gặp một số khó khăn trong tu tập mà nguyên nhân không biết là do chủ quan hay khách quan, hôm nay con xin phép được chia sẻ mong được Thầy giúp đỡ.
1. Con cảm thấy mình có biểu hiện trì trệ, xao lãng trong sự tu hành. Có lúc con đặt cho mình một chủ hướng rất rõ ràng và quyết tâm thực hiện nó. Nhưng đôi lúc con lại lơ là, mất phương hướng và không làm được như những gì mình nghĩ là cần phải làm. Giống như một người quyết định đi đến một nơi nào đó, họ bắt đầu đi nhưng trên đường lại nhìn thấy vườn hoa thật đẹp rồi ngừng lại khá lâu để ngắm nhìn mà quên đi dự định ban đầu của mình. Tệ hơn là mãi chạy theo những cánh bướm để rồi đi lùi lại thêm một quãng. Cũng có những lúc chợt nhớ ra và tự nhủ thôi để mai mình bắt đầu đi tiếp vẫn được. Cứ thế, thời gian cứ trôi nhanh, đích đến còn xa vời, mà người đó cứ loay hoay mãi với những dễ duôi của bản thân.
Những lúc tỉnh ra như thế, con lại tự trách mình sao không thể tập trung, con cảm thấy xấu hổ vì nghe theo lời Thầy dạy, hiểu được lời dạy đó là đúng đắn nhưng lại không toàn tâm toàn ý làm theo mà tâm ý cứ mãi phóng dật, cứ nghĩ những chuyện đâu đâu, dính mắc theo cảm xúc của mình.
2. Một vấn đề nữa là gần đây con không thích giao tiếp, nói chuyện với ai hết. Con thấy thoải mái khi im lặng một mình và khi bắt buộc phải tiếp chuyện một ai đó, con thấy miễn cưỡng, rất khó chịu. Đó có phải là bị trầm cảm không thưa Thầy?
Con mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con phương pháp nào để con có thể buông xả và tập trung hơn, không còn xao lãng trong sự tu tập của mình, để thời gian không trôi qua một cách lãng phí, vô nghĩa như bây giờ, để không uổng phí sự tận tâm dạy bảo của Thầy.
Con xin sám hối và xin Thầy chỉ dạy cho con.
1) Chính vì con “đặt cho mình một chủ hướng rất rõ ràng và quyết tâm thực hiện nó” nên mới rơi vào tình trạng “trì trệ, xao lãng trong sự tu hành”. Không cần phải vạch sẵn lối mòn để đi như vậy. Chỉ cần trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại đang là là đủ, không cố gắng thêm bớt để trở thành gì cả.
2) Nếu giao tiếp là tìm mối quan hệ để nương tựa hay khẳng định mình thì ít giao tiếp để trở về với thực tại thân tâm là tốt. Nhưng nếu sợ và tránh né sự va chạm để cầu an thì đó là tự cô lập – có thể do tự kỷ hay trầm cảm. Biết tùy lúc mà ứng sao cho phù hợp với hoàn cảnh mà vẫn thuận pháp là tốt nhất.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Sư Phụ, con đang thiền nằm rồi ngủ, giật mình thức dậy con mới nhớ khi hỏi Sư Phụ về vọng tưởng, con diễn tả thiếu sót. Đó là vọng tưởng nổi lên không phải là những lời nói thầm trong lòng như thuở xưa, mà là vọng tưởng không rõ ràng thành lời nói, không rõ ràng thành hình ảnh, nhưng con biết chắc đó là vọng tưởng. Tuy là vọng tưởng (không biết có phải gọi là vi tế không) mà con không bị u mê chìm đắm, con không bị trạng thái si, nhưng con hiểu đó là vọng tưởng sâu trong tiềm thức. Và con quên nói với Sư Phụ là con đã sống rất thoải mái ung dung trong đời sống này, con đã thấm vào máu mình câu Pháp vô cùng hoàn hảo của Sư Phụ từ lâu, vì vậy cơn sân hay bất mãn không thể nào làm chủ tâm con được nữa. Hơn 4 năm từ khi biết Sư Phụ tới giờ, tuy không khống chế cơn sân, nhưng nó vừa hình thành là con biết liền, nhìn thì nó biến mất trả lại sự rỗng không. Chúc Sư Phụ đi Thái Lan vui vẻ ạ. Kính.
Vậy là tốt, vì thực ra yên lặng quá đôi lúc cũng dễ rơi vào “trầm không trệ tịch” chứ không còn “rỗng lặng trong sáng” như tự tánh vốn là nữa. Pháp rất kỳ diệu, sẽ xuất hiện vi tế ẩn mật nhất để tánh thấy càng phát huy sự rỗng lặng trong sáng của nó đến tận cùng. Trò chơi này sẽ còn khi “còn một chúng sinh chưa được độ”.