Bạch Thầy xin thầy hoan hỉ giúp con giải đáp một số vấn đề sau ạ:
Con có thấy các trường hợp vong hồn người đã khuất nhập vào một người nào đó, con muốn biết cơ chế nhập thế nào? Các vong linh đó ở cõi nào trong lục đạo mà về nhập hồn được? Các vong linh đó có thể tụng kinh niệm Phật được không? Hoặc cùng người sống tụng kinh và tu tập được không?
Con thành kính tri ân thầy!
Nam mô Bổn sư Thích ca Mâu Ni Phật!
– Vong (người âm) nhập theo cách giống như thôi miên để khống chế và điều khiển người dương.
– Phần lớn vong nhập thuộc cõi Peta và Asura mà người ta thường gọi là quỷ thần thuộc địa tiên. Nếu là chư thiên (Deva) thuộc thiên tiên thì họ không nhập mà chỉ điều khiển bằng “điển lực” từ xa.
– Vong có thể hay không thể đọc kinh và tu tập như chúng ta là tùy thuộc vào mỗi loại hay mỗi trình độ khác nhau, cũng giống như cõi người chúng ta thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Cảm ơn thầy đã chỉ dạy. Như vậy duyên âm theo là có thật. Con sẽ cố gắng lấy tự tin tự chủ để không bị ảnh hưởng của âm giới. Kính thầy sức khoẻ.
Xem câu trả lời
Tốt lắm, hãy tự tin và sống đúng tốt, nhất là luôn biết mình nghĩa là đừng để quên mình và chìm đắm trong vọng tưởng. Nếu chưa đủ tự tin thì con nên niệm ân đức Thanh Tịnh (Araham) và Sáng Suốt (Sammà Sambuddho) của Phật, bằng tiếng Việt hay tiếng Pàli cũng được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Năm nay con 27 tuổi. Người nhà đi xem bói về nói là con có duyên âm theo nên đường tình duyên trắc trở hại đến sức khỏe, mà con cũng thấy người lúc nào cũng đau nhức mệt mỏi, đi khám bệnh viện thì không ra bệnh. Con luôn hướng tâm theo Phật pháp để tâm nhẹ nhàng. Nhưng con vẫn bị ám ảnh bởi những gì người nhà con nói. Con xin thầy lời chỉ dạy.
Ảnh hưởng duyên nghiệp giữa cõi âm cõi dương rất phức tạp. Cũng như trong cõi dương có người có khả năng độc lập, có người phải lệ thuộc vào người khác. Lệ thuộc là vì chưa đủ sức tự lập tự chủ. Con muốn thoát khỏi ảnh hưởng thế lực bên ngoài đó thì phải thường sống hiền thiện (hành động, nói năng, suy nghĩ tích cực và đúng tốt), có lòng từ ái, vị tha, không nên buồn phiền, lo lắng hay sợ hãi làm cho bức xúc căng thẳng. Muốn vậy phải biết tu tập nhất là thường biết mình trong chánh niệm tỉnh giác. Khi có thể tự tin, tự chủ thì sẽ không bị ảnh hưởng của âm giới nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy!
Theo như con được biết thì Phật giáo Nam tông không đặt nặng nghi lễ, vì chuộng đời sống chân thật, mộc mạc và đơn giản, nhưng rất quan tâm đến giới luật, vì vậy Nghi thức Phật giáo Nam tông đơn giản nhưng không kém phần trang trọng và tôn nghiêm. Sở dĩ đơn giản là vì nghi thức Nam tông dựa vào truyền thống kinh điển Nguyên Thủy, gần gũi và trung thành với đời sống Ðức Phật lúc Ngài còn tại thế. Thông thường, trong nghi thức tụng kinh Phật giáo Nam tông không có chuông trống, không dùng chuông mõ, lễ nhạc, và không xướng tán ngân nga tán tụng (loại hình tán tụng này thường thấy trong Phật giáo Bắc tông ở Huế và Phật giáo Mật tông Tây Tạng)
Thậm chí bên Phật giáo Nam tông không thờ nhiều vị Phật, Bồ tát khác như bên Bắc tông mà chỉ thờ Đức Phật Thích Ca, không thờ Thượng đế, Phạm thiên, Chúa Trời, đấng Allah, đấng Jahovah v.v… không thờ Thần Tài, Thổ Địa, Táo Quân, Cửu Thiên Huyền Nữ, Mẹ Sanh Mẹ Độ, bà Chúa Xứ v.v…, và nếu muốn thờ thêm thì chỉ thờ các vị A-la-hán, Thập Đại Đệ Tử của Đức Phật như: A-nan, Ca Diếp, Xá Lợi Phất, Mục Kiền Liên, Sivali, và chỉ dùng hương hoa cúng dường Đức Phật để tỏ lòng thành kính chứ không cúng vật thực. Vậy là bên Phật giáo Nam tông không cúng nước và trái cây, hoa quả hả Thầy? Chỉ thắp nhang, đèn và hoa tươi thôi, đúng không thưa Thầy?
– Và Phật Giáo Nguyên Thuỷ dựa theo Trường Bộ Kinh, Đức Phật đã khuyên các thầy Tỳ Kheo, những người đã thọ dụng sự cúng dường của tín thí Phật tử, không nên thực hành những tà hạnh như: “chiêm tinh, chiêm tướng, đoán số mạng, xem địa lý, xem mặt trăng, mặt trời, các sao mọc lặn, sáng mờ, sắp đặt ngày lành để đưa (rước) dâu hay rể về nhà, lựa ngày giờ tốt để hòa giải, lựa ngày giờ tốt để chia rẽ, lựa ngày giờ tốt để đòi nợ, lựa ngày giờ tốt để cho mượn hay tiêu tiền, dùng bùa chú để giúp người được may mắn, dùng bùa chú để khiến người bị rủi ro, dùng bùa chú để phá thai, dùng bùa chú làm cóng lưỡi, dùng bùa chú khiến quai hàm không cử động, dùng bùa chú khiến người phải bỏ tay xuống, dùng bùa chú khiến tai bị điếc, hỏi gương soi, hỏi phù đồng thiếu nữ, hỏi thiên thần để biết họa phước, …”. Do đó, nghi thức Nam tông không có cúng sao hạn, cúng cô hồn, chẩn tế, không bói toán coi ngày tốt xấu.
Vậy con xin hỏi 1 điều, là bên Nam tông thì vào ngày 23 tháng Chạp có cúng đưa ông Táo chầu trời, rồi 25 tháng Chạp cúng đưa Thần, Thánh, Tiên, Phật, Gia tiên trở về cung cõi (cái này gọi là Lễ Chạp, hay còn gọi là cúng Tất Niên), rồi đến trưa 30 tháng Chạp thì lại rước Ông Táo, Gia tiên về. Rồi tối 30 thì lại cúng Giao thừa ngoài trời để thỉnh Quan Đương Niên Hành Khiển (đưa tiễn Quan Đương Niên cai quản năm cũ, đón Quan Đương niên cai quản năm mới), cúng Chư Thiên, rồi cúng Giao Thừa trong nhà – thường là bàn thờ Phật & bàn thờ Gia tiên trong nhà, rồi lại cúng Cơm Canh cho Ông Bà trong 3 ngày Tết, đến chiều mồng 3 Tết thì lại cúng đưa Ông Bà, rồi mồng 9 cúng vía Trời (Ngọc Hoàng), mồng 10 vía Đất (cúng Thần Tài-Thổ Địa). Xin hỏi Thầy mấy cái con vừa kể trên có đúng với Chánh pháp không? 1 người Phật tử theo đúng Chánh pháp có nên làm như vậy không?
Còn vấn đề dưới đây:
Chánh kiến với tục Mở Cửa Mả theo quan niệm dân gian, sau khi an táng ba ngày, tang gia hiếu quyến ra mộ phần làm lễ mở cửa mả. Có nhiều người hiểu sai lạc cho rằng người chết sau khi chôn xuống huyệt thì vong hồn cũng bị chôn theo, nên sau ba ngày phải thỉnh thầy ra mộ tụng kinh cầu cho hồn lên theo về nhà, nếu không hồn sẽ bị kẹt mãi dưới mộ. Trong lễ nầy phải có con gà dắt theo để nó kêu lên khiến hồn người chết nghe tiếng gà thức dậy, đồng thời phải có cái thang cho hồn leo lên, vì bị chôn dưới huyệt phải leo lên thang mới lên được. Hiểu lễ mở cửa mả như thế là hoàn toàn mê tín dị đoan.
Thật ra quan điểm hiếu đạo của Nho gia, cho rằng sau khi an táng ba ngày con cháu phải ra mộ khóc lóc tỏ lòng tiếc thương.
Họ dắt theo con gà kêu chiêm chiếp là tượng trưng con bị mất cha mẹ như con gà con lạc mẹ kêu khóc nhớ thương.
Cây mía lau đem theo tượng trưng cha mẹ nuôi con khổ nhọc mà ốm o gầy mòn như cây lau, cây sậy.
Cây thang năm tắc và ba thốn trúc tượng trưng người chết làm tròn bổn phận Tam cang, Ngũ thường.
Năm cây thẻ vô bùa là để trấn ếm ma quỷ đừng quấy phá mồ mả mới xây.
Rải năm thứ đậu là chỉ cho loài người sống phải nhờ vào ngũ cốc.
Theo đạo Phật, không có lễ mở cửa mả mà chỉ có lễ an vị mộ. Nghĩa là sau khi chôn cất ba ngày, con cháu trở ra mộ thăm viếng đắp sửa phần mộ cho chu đáo, vì trong ngày an táng gia quyến bận rộn nên mọi việc đắp mộ đều giao cho đạo tỳ. Trong khi tang quyến phải rước vong về nhà làm lễ an sàng, sợ rằng đạo tỳ làm không kỹ lưỡng, do đó mới ra thăm mộ kiểm tra sửa sang lại. Đồng thời tang quyến nhân đây làm lễ cúng vái tỏ lòng thương nhớ. Lễ nầy có thể gia chủ tự cúng, không nhất thiết mời thầy. Hơn nữa, hôm an táng xong đã rước vong về nhà làm lễ an sàng thì đâu còn hồn nào dưới mộ mà phải mở cửa mả cho hồn lên. Không cần đem theo gà mía vì đó chỉ là hình thức tượng trưng hiếu đạo của nhà Nho, chỉ cần hoa trái xôi chè để cúng ở mộ là đủ.
Đạo Phật không đặt nặng hình thức chỉ chú trọng vào thực tế, con cháu thật có lòng thương nhớ người chết hay không phải thể hiện bằng việc làm cụ thể chứ không nói suông. Nếu có thương yêu, hiếu thảo thì hãy làm các việc phước thiện như tụng kinh niệm Phật, cúng dường Tam bảo, bố thí, phóng sanh… hồi hướng công đức cho người chết, như thế hương linh mới được lợi lạc. Chúng ta không nên chạy theo bên ngoài khi trong lòng không chút nhớ thương người chết, như vậy rất giả dối và vô ích.
Người đã quá vãng khi sanh tiền dù ít hay nhiều họ đã ban cho chúng ta rất nhiều ân nghĩa, niệm ân là tìm cách báo đáp thâm ân là một trong những đạo lý cao cả mà người sống cần phải thực hiện. Theo đạo Phật, đối với người thân đã mất, thì việc báo đáp ân đức không gì bằng cứu độ thần thức họ thoát khỏi mê đồ, vãng sanh Tịnh độ, điều này Đại sư Liên Trì đã dạy: ’Phụ mẫu thoát luân hồi, mới trọn thành hiếu đạo’. Trong đó, việc cử hành tang lễ đúng với Chánh pháp, làm các việc phước thiện hồi hướng cho vong linh là biểu hiện thiết thực cho sự cứu độ thần thức và báo đền thâm ân người quá vãng.
Trước thực tế đau lòng, có rất nhiều người tuy có lòng hiếu thảo nhưng không hiểu Phật pháp, để rồi trong vô tình không khéo biến tang lễ thành nơi hội hè. Một người nằm xuống kéo theo biết bao sanh mạng phải chết, suốt thời gian tang không không chú trọng việc tụng kinh, niệm Phật mà chỉ thấy tổ chức ăn uống rượu thịt linh đình. Thật là ’Nhất nhân tử vạn nhân túy’ (Một người chết vạn người say), tục Mở Cửa Mả là một điển hình, điều này thật đáng sợ.
Cổ nhân từng nói, người thân thuộc với nhau trong cuộc sống ứng xử phần nhiều từ nơi ái tình mà chuyển thành ác tính.
Đối với người thân qua đời, chúng ta tuy có tâm hiếu đạo nhưng làm các việc không đúng Chánh pháp, tức không khéo chính mình trực tiếp xô đẩy người thân vào cảnh giới ác đạo. Trong Kinh Địa Tạng có nêu ra ví dụ như kẻ mang đá nặng ngàn cân đi trong bùn lầy thế mà có người dã tâm chất đá lên thêm trên vai họ, như người đã rơi xuống giếng sâu tuyệt vọng mà còn vác đá đè lấp miệng giếng.
Thiết nghĩ trong vòng luân hồi bất tận, đối với người thân chúng ta đã mang ân họ quá nhiều, thương yêu không hết báo đáp không cùng thì nỡ nào đẩy họ vào cảnh nước đồng sôi, vạc dầu lửa. Làm sao người quá cố siêu thoát khi mình không làm được gì để hồi hướng phước báo cho họ. Tất yếu họ sẽ đọa lạc, để rồi tái sanh trở lại kết thân bằng quyến thuộc lẫn nhau, gây thành cảnh luân hồi: ’Vô oan trái bất thành phu phụ’.
Cử hành tang lễ đúng Chánh pháp, có lợi ích cho người quá vãng hay không là một trong những sự thể hiện cụ thể, trọn vẹn của tình thương và lòng hiếu kính của người sống đối với người chết.
Thì dường như ngày giỗ bên Phật giáo Nam tông, người Phật tử chỉ cúng hương, đèn, hoa tươi, quả, trái cây trên bàn thờ Phật & bàn thờ Gia tiên, rồi Phóng sanh, Bố thí, nếu có điều kiện thì đến Chùa nhờ chư Tăng tụng kinh, rồi Hồi hướng Phước đến thân quyến đã quá vãng, sẽ được nhiều lợi lạc hơn; còn nếu như tự biết tụng kinh ở nhà thì Phật tử vẫn có thể tụng rồi Hồi hướng Phước đến thân quyến đã quá vãng cũng tốt; chứ không tổ chức nấu nướng, lễ tiệc rình rang, sát hại sanh vật để gây tạo thêm Nghiệp Oán, cũng không nên đốt giấy tiền vàng bạc, để tránh gây lãng phí. Bên Nam tông cúng giỗ có thể cúng chay hay mặn đều được, miễn là theo Tam Tịnh Nhục (không thấy, không nghe, không nghi con vật đó bị giết để đãi mình) đúng không Thầy?
Xem câu trả lời
Những điều của con vừ trình bày rất đúng với Kinh Điển Phật Giáo Nam Tông, và Phật tử Nam Tông cũng thường làm như vậy đối với việc ma chay.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy con đã đọc phần Thầy trả lời cho con. Con xin sám hối với Thầy là con vẫn chưa thông lắm. Con nghĩ nếu như có linh hồn, có cõi siêu hình và những người ở không gian 3 chiều mà Thầy giải thích thì khi một người bị tai nạn xe đã chết đi bộ não và sống một đời sống thực vật, không biết gì, ai làm gì thì làm. Theo con nếu như có linh hồn hay thần thức thì tạo sao mất đi bộ não thì thân này vẫn tồn tại mà lại không biết gì hết. Đợi đến khi tim ngừng đập và chết hẳn rồi thì linh hồn mới đi tùm lum và quậy quọ. Nếu thật sự có thần thức thì lúc không còn bộ não thì vẫn biết chút chút chứ sao không biết gì hết. Con xin Thầy giải thích cho con tường tận. Con xin cảm niệm công đức Thầy ạ.
Xem câu trả lời
Những cơ năng trong con người chỉ là công cụ để tâm thức hoạt động mà thôi. Khi các công cụ này bị tê liệt thì tâm thức không thực hiện được các chức năng của mình qua các công cụ đó chứ nó không “chết”. Trên lâm sàng thì bên ngoài tưởng như nó không hoạt động nhưng bên trong nó vẫn “biết”. Khi mạng sống chấm dứt thì nghiệp lực sẽ tái hiện dưới dạng tâm thức tái sanh. “Người vô hình” chính là dạng tâm thức tái sanh đó.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy cho con hỏi, thật sự trên thế gian này có Ma Quỉ như người ta thường thấy và đồn đại… dựng thành kịch bản làm phim nữa không? Con thì không tin lắm vì chưa bao giờ thấy. Có hay không xin Thầy giải thích cho con được biết ạ.
Xem câu trả lời
Ma quỷ là tên người ta gắn cho thế giới những sinh linh sống trong các chiều không gian khác nên người ở trong không gian 3 chiều như chúng ta không thấy được mà gọi là “cõi vô hình”. Có rất nhiều chúng sinh sống trong các cõi, các chiều không gian khác chúng ta, mắt thường không thể thấy được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy, con muốn khi không sống nữa sẽ hiến tất cả nội tạng có thể, còn lại sẽ hỏa thiêu thân này, nhưng con lại nghe nói về “thân trung ấm” và sự “nóng” nào đó xảy ra. Dạ xin Thầy chỉ cho không biết thế nào là phải, thưa Thầy?
Xem câu trả lời
Hiến xác là tốt nhất rồi còn sợ gì nữa? Nếu bây giờ con biết sống thuận pháp, biết làm phước thiện như tình nguyện hiến xác chẳng hạn thì khi chết con siêu sanh rồi, chỉ còn lại cái xác không hồn thôi thì chôn thiêu gì mà chẳng được, quan trọng là làm sao cái xác ấy còn làm được lợi ích cho người khác mới là hay. Chỉ có cái gọi là “thân trung ấm” khi nào bị đọa vào cõi âm (Peta và Asura) thôi, chứ không phải ai chết cũng phải qua thân “trung ấm” cả đâu, đừng sợ. Cho dù là người âm thì họ lạnh mà được đốt nóng thì họ còn mừng nữa là khác.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy, vừa rồi gia đình con có người trong dòng tộc sau ba đời loạn lạc đã tìm về lại được quê nhà qua sự chỉ dẫn của nhà ngoại cảm. Đối chiếu và truy ra căn nguyên thì mọi điều đều đúng thật. Dạ chỉ có vấn đề là nhà ngoại cảm nói rằng trên dương thế ông cụ đã được minh oan nhưng ở cõi âm thì chưa, phải làm lễ tế… Và thêm lâu sau cũng có người gặp và nói ra vanh vách những điều y như vậy với con.
Là một Phật tử, con nghĩ mọi chuyện là bình thường, âm hay dương cũng vậy, việc đều do nghiệp mà thành và cũng theo nghiệp mà tan. Nhưng là phận làm con cháu con không thể không có chút lo nghĩ băn khoăn phải nên như thế nào. Dạ con xin Thầy không chê cười mà chỉ dẫn cho con thấy được như thực chuyện xảy ra. Dạ con xin kính tạ Thầy.
Giải oan dương thế chỉ một phần, còn duyên nghiệp thì nhiều mặt, do đó giải được một nỗi oan ở dương gian không có nghĩa là giải được nghiệp quả của người ấy đang gặt ở cõi âm. Giải oan và giải nghiệp là hai việc khác nhau. Tuy nhiên, cúng tế cũng không thể giải nghiệp được, luật nhân quả nghiệp báo rất công minh liêm chính, không thể cầu xin hay đút lót bằng lễ phẩm mà được.
Theo Phật giáo, muốn trợ duyên cho người âm thì chỉ có một cách tốt nhất là làm phước để hồi hướng công đức cho họ, nhất là làm phước trai Tăng để vừa được phước cúng dường vừa nhờ ân đức Tam Bảo hỗ trợ cho người âm có đủ phước để được siêu sinh. Do ý nghĩa lễ trai Tăng mà dần dần biến thành trai đàn chẩn tế qua nghi thức tế đàn mà các tôn giáo khác thường dùng trong tế lễ. Tóm lại nên làm gì có nhiều phước đức để hồi huớng cho người âm tốt hơn là quá nặng phần nghi lễ không cần thiết.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch sư, con có một số bạn đang niệm Phật. Họ là những người tri thức và khá giả. Có một chị cho con ba tấm hình do một người không tin tôn giáo chụp trong buổi di quan một cô trong đạo tràng niệm Phật. Trong ảnh thấy có những luồng sáng và một số hình ảnh mà họ gọi là chư Thiên và Phật đến đón hương linh về cực lạc. Thực tình khi xem thì con không chút gì xúc động mà con chỉ thấy trên thế gian này có những tuyệt tác, những kỳ quan vô cùng sinh động do con người hay thiên nhiên tạo ra. Cõi ta bà mà còn có nhiều cảnh quan đẹp đẽ đến thế, vậy tại sao một vị Phật và chư Thiên đến rước mà hình ảnh chụp rất tầm thường, mặc dù hơi lạ và kỳ quái nhưng thua xa cảnh đẹp của thế gian và các tác phẩm của những nghệ nhân. Phàm nhân chụp kỳ quan thiên nhiên rất nghệ thuật. Tại sao oai lực lại thua xa phàm nhân? Con xin sư từ bi chỉ dạy thêm cho con, đó có phải là phi nhân hóa hiện không?
Hiện tượng những đốm sáng mờ mờ chụp được trong hình, không nhất thiết xuất hiện khi chụp những nơi linh thiêng mà có thể trong nhiều cảnh trí khác nhau. Tùy theo niềm tin của một số người mà những đốm sáng ấy được phỏng đoán là các vong linh, chư thiên, hoa mạn-đà-la, thiên thần v.v… nhưng không ai khẳng định chính xác đó thật sự là gì. Nếu niềm tin đó làm cho người ta tốt hơn thì cũng tốt, còn nếu vì vậy mà mê tín hơn thì lại xấu.
Một người Phật tử chân chính thì thường tự thấy biết rõ ràng hành động, nói năng, suy nghĩ nơi thực tại thân-tâm-cảnh, ngay đây và bây giờ để điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đúng tốt, chứ không tin tưởng vào những phỏng đoán hay tin đồn. Cho dù những đốm sáng đó là gì thì cũng đừng tin vào bên ngoài mà quên mình, phải thường chánh niệm tỉnh giác đối vời thân, thọ, tâm, pháp. Dù đốm sáng đó là chư thiên hay thiên thần ở cõi cao đi nữa thì họ vẫn còn trong tam giới mà đã là tam giới thì vẫn bất an như ngôi nhà lửa, nghĩa là vẫn còn vô minh ái dục. Việc tu hành là soi sáng thân tâm để không bị rơi vào tình trạng vô minh ái dục, phiền nào khổ đau, chứ không dựa vào niềm tin ở năng lực siêu nhiên bên ngoài. Phật dạy tin vào tha lực quá nhiều sẽ sinh tham lam, nếu không có trí tuệ để tự giác, huống chi đây chỉ là những phỏng đoán căn cứ trên niềm tin mà thôi.