Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy con muốn chia sẽ 1 chút pháp hành và sự trải nghiệp trên thân tâm của con với bạn bị bệnh lo âu và mất ngũ giống hệt như con trước đây con thấy mà phát tâm thương cho bạn ấy vì con cũng vậy trước đây. Bạn ơi mình năm nay 43 tuổi có gia đình và 2 con. Trước đây mình cũng vậy giống bạn lắm, 6 năm trời mình phải sống trong cảnh lo âu suốt ngày cứ nghĩ tới bệnh… bệnh gì khởi sanh lên là mình rất sợ, sợ mình bị ung thư, sợ cái đau của căn bệnh này rồi sanh lên tưởng tượng đủ thứ làm cho thân tâm trở nên suy sụp mệt mỏi vô cùng rồi, mình chạy đi tìm bác sỉ uống thuốc chữa bệnh. So với mình bạn bệnh còn ít đó. Mình đủ thứ bệnh, nào là viêm xoang, viêm nao tử, viêm đại tràng, tim và huyết áp, rối loạn thần kinh thực vật, nhiễm giun lươn và giun đầu chó, gai cột sống cổ. Vẹo vách ngăn mũi, bị nhiễm nấm, viêm nang long, máu mở… nói về bệnh chắc bệnh mình quá nhiều. Nhưng bạn ơi sai lầm của mình do sợ mà uống thuốc mỗi ngày quá nhiều thứ để chữa giờ đây nó tác dụng phụ lên đôi mắt của mình làm cho mình bị đục thủy tinh thể đã mổ 2 con rồi nhưng giờ có đỡ đâu nó cứ biến chứng đủ thứ mà mình phải đi khám mỗi tháng làm cho mình hết tiền của cũng vì lo âu sợ hãi mà ra, cuối cũng có bệnh gì hết đâu, uống chữa bệnh này thì sinh bệnh khác nó cứ lẩn quẩn như thế, mình rất thương 2 đứa con của mình sợ nó không còn cha để lo vì chúng còn quá nhỏ, mình bệnh như vậy mà vợ mình chưa có 1 tiếng hỏi thăm cô ấy cứ lo đôi khi mình còn bị vợ mắng chữi nữa. Nhiều lúc mình muốn li dị nhưng nghĩ tới con sợ con sẽ khổ sau này cha ở 1 nơi mẹ ở 1 nơi con nó sẽ hư và tội nghiệp chúng thôi thà bản thân mình chịu đựng để cho chúng có cha có mẹ mà chúng vui vẻ vì mình đã tạo ra chúng thì mình phải chịu đựng mà lo cho chúng thôi. Rồi mình quay về nghe pháp thoại của Thầy hơn 2 năm nay vừa nghe vừa trải nghiệm trên thân thọ tâm pháp. Giai đoạn đầu mình cũng không thích nghe đâu vì nó chán lắm mình cứ lo sợ trên thân này thôi vì cái bệnh tâm lý nên khổ lắm, buộc mình phải nghe rồi dần dần pháp của Thầy thắm nhuần vào trong người mình lúc nào không hay cùng với sự trải nghiệm mình mới thấy ra sự thật sao đúng với mình quá rồi mình mới thực hành ứng dụng đơn giản thôi. Khi tâm bất an thấy tâm bất an là niệm tâm khi đau thấy đau là niệm thọ, khi nằm thấy nằm đi thấy đi làm việc gì thấy làm việc đó là niệm thân, khi mắt tai mũi lưỡi tiếp xúc với trần cảnh gây ra sự trói buộc gì là niệm pháp. Cứ như thế tâm trở nên yêu mến pháp rồi tự nhiên thấy thân này không còn vấn đề nữa. Tự nhiên bạn sẽ có niềm tin rồi dù có bệnh cũng chẳng sao. Bệnh là cơ hội để cho bạn trở về với thân thọ tâm pháp mà thôi là giúp mình sớm giác ngộ giải thoát thôi. Bạn nên đặt giác ngộ giải thoát lên hàng đầu chứ không phải thân này lên hàng đâu dần dần bạn sẽ thấy tâm bạn trở nên chói sáng và trở nên bớt sợ trước mọi pháp. Nhiệm vụ mình là giữ chánh niệm còn mọi thứ để cho pháp lo dần dần bạn sẽ thấy sự vi diệu trong đó. Cố gắng nghe pháp thoại Thầy, nắm được hướng đi cho chính xác. Chúc bạn mau sớm lấy lại chính mình. Còn 1 điều là hành theo pháp thầy hướng dẫn đừng mong là hết bệnh nha, bệnh vẫn là bệnh thôi mà chỉ thấy ra sự thật là chính. Bệnh là cơ duyên để giúp mình quay trở lại chính mình. Xin chào bạn. Con viết quá dài mong Thầy hoan hỷ cho con.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời