Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: khổ đau

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con kính thưa thầy. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cuộc đời đã liên tiếp đem đến cho con nhiều sóng gió. Nhưng ngay cả trong lúc này khi ngồi viết thư gửi thầy, nước mắt con tuôn trào, con vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao, vì nếu con không đủ duyên biết đến Chánh Pháp, được nghe thầy chỉ dậy, con có đủ sức để đứng vững cho đến bây giờ không, con đau khổ nhưng con sẽ không tuyệt vọng đâu thầy ạ. Con càng thấy trọn vẹn đức tin và lòng kính yêu nơi Tam Bảo. Nhưng thầy ơi, từ xa con vẫn mong được thầy từ bi rải tâm từ cho con để con thêm tinh tấn, dũng cảm đón nhận tất cả các ngọn gió đời này. Con thành kính tri ân thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Con bị bịnh đau đầu từ nhỏ, con đau đến nỗi nhiều lần tự hỏi nếu chết đi mình có còn đau đầu hay không. Con cũng bị mất ngủ vì những lo lắng đau khổ mà mình đã tạo ra, một thời gian rất dài mỗi lần đi ngủ con lại nằm úp và mong sao có một cây kiếm thật to thật nặng thật nhọn, treo trên cao đứt dây cắm phập vào lưng con rồi kéo thẳng một đường dài xẻ con ra làm đôi, có khi như vậy con còn thấy được đỡ khổ hơn. Nỗi khổ to lớn và kéo dài khiến con sợ hãi dòng nghiệp mệnh mà mình đã gây nên. Con đã cố vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể. Bản thân con cũng biến chuyển từ trạng thái ban đầu là thách thức, rồi sợ hãi, rồi trốn chạy, rồi đầu hàng, rồi như thể con tách ra khỏi cơn đau nỗi khổ đó để ngắm nhìn… Nhưng con nhận ra đó cũng chỉ là những phản kháng được ẩn chứa dưới nhiều lớp vỏ bọc khác nhau trong con. Đến bây giờ, con chẳng còn biết nói hay thể hiện điều gì nữa, mọi thứ nó… chỉ vậy thôi, đúng y là vậy. Cơn đau nỗi khổ là liều thuốc quý để con nhận chân ra được chính mình, và dòng nghiệp mệnh từng là nỗi khiếp đảm giờ lại trở thành niềm an ủi và điểm tựa tin cậy để con giữ mình không trôi lạc trong cơn bão giông cuộc đời. Thật là ơn may kiếp này con được biết đến Chánh Pháp và có duyên lành được Thầy chỉ dạy. Dạ con xin cảm tạ Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy, con đã theo dõi trang web và nghe nhiều bài giảng của thầy, con đã thấy rất hay và hiểu những gì thầy giảng nhưng khi gặp ngoài cuộc sống con mới thấy phức tạp đến đáng sợ. Con là con trai một, lập gia đình chưa lâu nhưng con đã thấy mệt mỏi kinh khủng thầy ạ, con là người đứng giữa, phải chịu áp lực rất lớn từ cha mẹ, cha mẹ cứ luôn không hài lòng về vợ con, còn vợ con cũng suốt ngày chì chiết, tỏ vẻ không hài lòng về nhiều thứ với con, con ở giữa muốn sắp phát điên lên thầy ạ, nhiều lúc con mệt đến mức muốn kết thúc cuộc sống cho rồi nhưng vì trách nhiệm bổn phận con tự ngăn cản mình lại để rồi con như sống trong tình trạng sống cũng k xong, chết cũng k đc. Con biết được cuộc đời vốn là vô thường, khổ đau, con đang bị bản ngã dằn vặt nhưng muốn từ trong khổ đau thấy ra được và tìm về hạnh phúc trong tâm thật sự khó quá thầy ạ, con biết thầy đã dạy nguyên lý như vậy con không tự áp dụng mà lại hỏi thầy như vậy là không đúng nhưng thật sự áp dụng vào thực tế cuộc sống không phải là một chuyện dễ dàng, con xin thầy từ bi giúp đỡ con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, Đợt này con gặp nhiều thử thách khó khăn quá thầy ạ. Con đang bị trạng thái mất sự tin tưởng, ko có niềm tin và thấy dè chừng với mọi người xung quanh con. Bên cạnh đó con bị chứng biếng ăn, và lúc thì ngủ rất nhiều, lúc thì đêm con lại bị mấy lời nói của chồng và nhà chồng làm con đau nhói ko ngủ đc dù con ko cố tình nghĩ tới. Con bị đuổi việc sau khi quyết định về Việt Nam lo cho em trai con bị bệnh. Chuyện bị đuổi việc con ko buồn bằng chuyện chồng con bên này nói dối trắng trợn chuyện đồng nghiệp bán đứng con với sếp. Con tin vào trực giác của mình nên làm cho ra nhẽ thì chồng con đã gặp riêng người đó và nói anh ta nói vậy để muốn dạy con 1 bài học là bên Mỹ này ko có ai là thân tốt và giúp đỡ mình. Bên cạnh đó chồng con muốn con phải dạy con cái theo cách anh ta muốn, con nói “mỗi ng có 1 cách dạy ko thể bắt con răm rắp làm theo” thì chồng con bảo con nếu ko thấy vui vẻ hp và nghe lời thì con đi đi. Con biết đi đâu khi con con vẫn ở đấy. Giấy tờ chưa hoàn thiện, tiếng cũng ko rành, vậy mà anh ta đối xử với con như vậy. Con chỉ bảo con sẽ đi nếu anh ta cho con mang 2 đứa con. Nhưng anh ta ko đồng ý. Con chỉ có 1 mình, ko bạn bè người thân bên này. Anh ta nói vậy con uất và bất lực với bản thân ngay lúc này. Con chỉ biết tự nhủ trong đầu cần phải cố gắng và sau khi ổn định hơn con sẽ li dị người đàn ông này. Thưa thầy, con qua Mỹ cũng đc 1.5 năm. Con vẫn thường nói với chồng con, đừng lo về tiền bạc. Ko kiếm đc nhiều nhưng con tin là vẫn kiếm đủ để cuộc sống vợ chồng con cái ko quá chật vật. Con sẽ cùng đồng hành với chồng con. Thời gian trôi đi con vẫn làm như lời con hứa, nhưng anh ta thì thất bại công việc lại đổ cho con, nói vì gia đình anh ta phải hi sinh, và cáu gắt với con. Đến khi tình cảm đã mất anh ta nói con phải biết quên và chấp nhận những gì anh ta làm ko đúng. Thưa Thầy, con ko trốn chạy cuộc sống hiện tại, con cũng ko ước mong cuộc sống con tốt hơn, bởi con luôn nhớ lời Thầy dạy “cuộc đời này là trường học”. Cuộc đời con có khó khăn gì con cũng chấp nhận, nhưng nếu cả hai ko còn yêu thương nhau, con nghĩ đến chuyện giải thoát cho cả hai là tốt. Bởi vợ chồng con đang diễn kịch với con cái và tất cả mọi người. Anh ta thì ko muốn bỏ vì muốn con chăm lo con cái và nhà cửa. Con thì phải diễn vai như anh ta muốn. Con suy nghĩ vậy có sai ko thưa Thầy? Con mỗi ngày cứ cố, vì vậy con dần bị rơi vào trầm cảm, con phải cứu lấy con hay làm theo ý của chồng và nhà chồng con muốn? Thưa Thầy, xin thầy chỉ dạy cho con.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến, Con gần đây có nhân duyên nghe pháp của thầy nên có nhiều điều mở mang, đang học hỏi từng ngày, con xin tri ân thầy nhiều lắm! Con vừa chia tay một mối tình mà con rất là hy vọng và tin tưởng vào nó, ngày qua ngày con cảm thấy rất đau khổ, gần đây con bắt đầu thiền và ý thức được tâm của mình, con quan sát tâm mình, thấy biết được khi nỗi đau khởi lên, quan sát tâm mình, tập trung vào giây phút hiện tại. Và cảm giác an lành dần xuất hiện, nhưng theo đó tầng suất cảm giác đau khổ, buồn bã, thất vọng cũng khởi lên không ít, nó cứ xuất hiện hoài, khi nó đến, con nhận thức được là nó đến và tâm thức của con cứ cố gắng bắt nó dừng lại (mặc dù con muốn để tự nhiên) Con phải làm sao để tâm luôn an lành, khổ đau không còn nữa đây thầy?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ con kính chào Thầy ạ! Con vừa mới nghe Thầy chia sẻ trong buổi trà đạo có câu hỏi liên quan đến vấn đề thiên vị. Con thấy mình cũng đang gặp phải vấn đề này trong mối tương giao quan hệ xã hội. Nhiều lần con thắc mắc rằng sao mọi người lại không chơi, không nói chuyện hay ngại tiếp xúc với con. Sau này con hiểu được rằng do năng lượng của con không tốt (con bị bệnh nên rất sợ khi người khác hỏi về mình) nên con cũng biểu hiện điều đó ra bên ngoài như hình thành cho mình cái vỏ bọc ấy thầy. Còn 1 cái gì đó vướng mắc trong lòng mà con chưa thể nào thoát ra được để sống cởi mở hòa đồng với mọi người. Tính con không trách người khác mà chỉ quay lại nhìn lỗi bản thân tại sao lại như vậy. Lúc trước con nhìn theo kiểu tự ti hạ thấp mình. Từ ngày con nhận ra được vấn đề thì con nhìn khách quan hơn xíu. Nhưng dần dần con thấy rằng mình đã đánh mất đi chính mình mà đem sự hài lòng cho người khác (giai đoạn này con rất là khổ), khi con tỉnh ra được rồi thì con sống tự nhiên, tìm lại nhìn nhận lại gốc chân thật của mình là gì. Nhưng khi con làm như vậy thì mọi người bảo con thay đổi. Và con dần rất ít bạn. Các mối quan hệ của con cũng rất nhạt. Đối với con, ai cần gì con sẽ giúp hết mình. Nhưng giúp rồi lại ít khi nói ra lắm. Con nói chuyện không hay, nói ra sự thật thì mọi người lại không thích, bạn bè con thì hay nói đùa này kia nhưng con lại không nói được kiểu ấy nên con hay im lặng và cười thôi à. Hiện giờ con đang rất phân vân trong việc ứng xử với tương giao và mối quan hệ. Con biết là tùy duyên thuận Pháp nhưng mà với người đang bị vướng mắc trong lòng thì sao ạ? Con hiện giờ thì đang nhìn thấy bên ngoài để tiếp tục học bài học của mình và quay lại bên trong soi sáng tâm mình. Trong quá trình giải phẫu để thấy ra như vậy cũng sẽ có nhiều gai góc hiện ra bên ngoài. Đây có phải là 1 lý do không thầy? Với lại từ nhỏ con đã thích sự tự do trong tâm. Nhưng con thấy mọi người thích kiểu ràng buộc ấy ạ. Nên con mà nói chuyện nhiều con cũng sợ họ nảy sinh tình cảm với mình. Lại khổ họ nữa. Đây cũng là suy nghĩ của con khiến con ngại tiếp xúc với những bạn nam. Xin thầy chỉ dạy giúp con với ạ. Con cảm ơn thầy và con kính chúc thầy sức khỏe ạ.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Khi gặp chuyện về tình cảm là tâm si nó lại hành hạ con trong quá khứ, rồi tưởng là, cho là đủ kiểu. Con tự biết tâm si đang khởi mà dường như một phần trong con cứ để yên để nó hoành hành rồi chìm đắm trong nó. Phải chăng con khổ nhiều quá rồi nên quen với khổ, không muốn thoát khỏi nó nên con chọn khổ. Kính mong Thầy cho con một lời khuyên.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, Thầy cho con hỏi tại sao có những khoảng khắc con thấy mình như chạm đến sự thực như nó là, cảm được cái nhẹ như thinh không ở thân tâm cảnh. Vậy mà rồi con vẫn nhiều khi quay lại tình trạng như chưa tu học gì, vẫn đầy kì vọng đau khổ bất toại nguyện. Nhiều người nói giác ngộ rồi sẽ không thấy khổ, còn thấy khổ là còn tu sai đường. Con hoang mang quá thầy ạ. Con biết rất rõ những lúc con chạm được vào sự thực, cũng biết rõ những lúc thân tâm nặng nề vướng bận đầy tham ái, và như thầy dạy thì cứ biết vậy thôi, tu không phải để diệt tận mọi cái khổ. Con hiểu sai lời thầy hay hiểu sai câu “giác ngộ là không còn thấy khổ”, xin thầy chỉ dạy cho con bớt vô minh với ạ. Con cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy. Thầy hoan hỷ cho con được phép hỏi 1 cậu ạ. Khi con xem phim hoạt hình cuộc đời Đức Phật, Ngài có thuyết pháp cho Mẫu Thân nghe là “tất cả các thứ trên thế gian nó hiện hữu tồn tại và hoại diệt, chỉ có khổ mang tới và chỉ có khổ chấm dứt”. Trong thời gian con đang bệnh con cũng quan sát thân mình rất nhiều, có lúc tâm định tĩnh sáng suốt, có lúc bất an. Thì con thấy bất an là do tưởng sanh sinh khổ (tâm lý) thuộc khổ ảo. Thì cái khổ mà Đức Phật muốn đề cập ở đây có phải là khổ ảo (tâm lý) này không thưa Thầy? Còn thân đau là chuyện bình thường, có sanh thì ắt có bệnh và đau. Vì con thấy khổ ảo (tâm lý) này rất kinh khủng Thầy ạ. Con trở lại với thực tại như nó đang là thì khổ này liền mất. Không biết con có thấy đúng không, mong Thầy chỉ dạy cho con. Con cảm ơn Thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời