Bạch Thầy,
Trong tứ như ý túc, thì có một yếu tố là kiên nhẫn thực hiện. Nhưng đây lại là nhược điểm lớn nhất của con. Con làm gì lúc bắt đầu cũng hăng say, nhưng chẳng được mấy hồi lại chán. Cứ như thế chẳng việc gì tới nơi tới chốn được. Bạch Thầy, xin Thầy khai thị thêm cho con ạ. Con thành kính đảnh lễ Thầy ạ.
Chán tài tình danh lợi, chán được mất hơn thua thì mau giác ngộ giải thoát chứ đâu có sao.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính bạch Hòa Thượng!
Thưa ngài cho con hỏi, có phải rằng khi con thực tập nhẫn nhục mục đích là để vượt qua các chướng ngại pháp mà tâm không phiền não không ạ?
Con chân thành tri ân Thầy ạ!
Phải. Nhẫn nhục là chịu đựng điều khó chịu đựng mà tâm vẫn bình thản, không để phiền não chi phối.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy ơi,
Pháp đang dạy con điều gì đó, mà sao công việc của con thường xuyên gặp bế tắc, mọi nhân duyên xuất hiện và dồn con vào thế bí… trong khi con không có ý đồ gì hết. Con không biết con nên nghỉ công việc này không, hay cứ kham nhẫn để pháp dạy cho con bài học cuộc sống. Con dự định làm việc vài năm nữa thôi rồi đủ duyên sẽ xin đi xuất gia. Nếu thay đổi công việc thì con sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Xin thầy cho con lời khuyên ạ. Con xin tri ân Thầy.
Dạ thưa thầy.
Con đang cố rèn luyện tính nhẫn nhịn nhưng con càng không nói gì thì người ta cứ cố tình dùng những lời nói bất thiện để nói về con làm con cứ phải đè nén tâm mình lại vì nó cứ không yên. Phải chăng con nên tránh mặt người đó luôn? Xin Thầy chỉ dạy dùm con.
Con cám ơn Thầy.
Nếu tránh được thì con cũng nên tránh. Còn nếu con thấy đó là cơ hội để chuyển hoá chính mình thì hãy vui vẻ cảm ơn họ đã đến giúp con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy,
Tính của con thường thì hay nhường nhịn người khác, hay chịu thiệt về phần mình. Nhưng con cảm nhận một người nào đó có phần lấn lướt mình quá đáng thì tâm con bất an, trong tâm cứ nổi lên sự chống cự. Lúc đó con cứ hối hận về việc mình đã nhượng bộ họ những lần trước, để bây giờ họ lấn lướt mình. Nếu mình không phản ứng lại thì có lẽ họ sẽ gây nghiệp tiếp tục.
Có lẽ lúc trước nhường nhịn, con đã dối mình là con đã nhường nhịn nhưng thực sự chưa hoan hỉ để nhường nhịn, tâm con bị đè nén và đến lúc quá giới hạn nó đã bùng phát lên.
Nhờ thầy cho con lời khuyên trong trường hợp để sống cho đúng pháp.
Con cảm ơn thầy.
Như vậy là con nhường nhưng chưa nhịn được. Con nên đọc Sống Trong Thực Tại chương 6: Bình thản đón nhận để hiểu vì sao cần nhẫn nại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch thầy, con chúc Thầy sức khỏe.
Con có câu hỏi muốn nhờ thầy giúp đỡ. Kham nhẫn có phải là thái độ “tùy duyên thuận pháp”? Hay kham nhẫn là cách rèn luyện sức chịu đựng bằng cách ức chế tâm ạ?
Con chân thành cảm ơn Thầy.
Nếu kham nhẫn với trí tuệ thấy rõ sự vận hành của pháp thì đó là tuỳ duyên thuận pháp. Nếu kham nhẫn với tính toán vì được mất của bản ngã thì đó là ức chế.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính Bạch Thầy,
Con có 1 câu hỏi ạ.
Đó là khi nhẫn nại thì có phải là cần đến nỗ lực của bản ngã không ạ?
Hoặc khi tâm quá dao động mà mình dùng pháp hỗ trợ niệm ân đức Phật, thì khi niệm cũng cần đến nỗ lực của bản ngã?
Con cảm ơn Thầy ạ.
Tuỳ trình độ của mỗi người, khi mới tu thì nhẫn nại hay niệm Phật… đều có nỗ lực của bản ngã, nhưng khi tu đến mức không còn người nhẫn nại hay niệm Phật thì đó là vô ngã.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thầy.
Câu hỏi sau đây của con đã được thầy giải thích Nhưng vấn đề con quan tâm và là thực tế của nhiều gia đình thì con chưa hiểu.
Ý con muốn hỏi là, trong hoàn cảnh đó thì người phụ nữ Phật tử phải hành động như thế nào?
Con xin copy lại câu hỏi trước: k
Kính bạch thầy,
Xã hội cho rằng, chính quan niệm nghiệp báo của Phật giáo đã ràng buộc người phụ nữ phải chấp nhận bạo hành gia đình và làm mất bình đẳng giới. Ví dụ, khi lấy phải một người chồng vũ phu cờ bạc, thì cho đó là nghiệp báo của mình, nay mình phải cam chịu để trả nghiệp.
Xin thầy giải thích cho con hiểu. Trong trường hợp cụ thể như con đã nêu trên thì người phụ nữ phải làm thế nào để cho đúng chánh pháp. Và thực sự Phật giáo có làm cho phụ nữ bị mất bình đẳng giới hay không?
Con xin cảm ơn thầy.
Sao con cứ hiểu nghiệp theo nghĩa xấu không vậy? Nghiệp không phải của Phật Giáo mà là sự thật giữa cuộc đời, đức Phật thấy được rồi chỉ ra thôi chứ không phải Ngài chủ trương. Con đừng đem kiến thức sai lầm về nghiệp của con ra mà đổ cho Phật Giáo tội không công bằng. Thầy đã nói nghiệp là thái độ tự do chọn lựa hành động của mình và chịu trách nhiệm về hành động đó. Phật giáo chưa bao giờ nói bất cứ ai chịu đựng mọi hoàn cảnh, mà chỉ nói rằng nếu người ấy nhẫn nại, bình tĩnh, sáng suốt thì sẽ học ra từ hoàn cảnh đó rất nhiều bài học hay cho chính đời sống của mình. Tính giáo dục mới là trọng tâm của đạo lý về nghiệp chứ không phải chấp nhận hay không chấp nhận hoàn cảnh .
Đạo lý về nghiệp nói rằng người phụ nữ ấy hoàn toàn có quyền tự do chọn lựa bất kỳ hành động giải quyết nào mà cô ta cho là đúng tốt nhất, nhưng phải chịu trách nhiệm mọi hậu quả do quyết định hành động ấy đem lại, không những trước tòa án pháp luật mà còn trước tòa án lương tâm nữa. Nghiệp giúp con người tiến hóa qua trải nghiệm, chiêm nghiệm, hành động, phản ứng để luôn biết điều chỉnh nhận thức và hành vi trên hành trình khám phá và giác ngộ sự thật. Người phụ nữ ấy đang xoay xở để học bài học “tự do hành động” của mình, không ai có quyền xen vào bài học đạo lý về nghiệp của cô ấy. Đó chính là sứ mệnh kỳ diệu của mỗi người. Nhưng chính yếu là qua đó cô ta có học được bài học gì không hay chỉ hành động theo bản năng dục tính để rồi giải quyết chưa xong chuyện này lại vướng vào chuyện khác trong si mê lầm lạc!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính gởi sư,
Con thành tâm đảnh lễ sư. Con nghe nói con có thể cầu cho những thiện nghiệp con đã làm trong quá khứ xin cho trổ quả kiếp này để giúp cho hết bệnh để được tiếp tục trên con đường tu đạo. Xin sư cho con biết ý kiến.
Chính bệnh là nghiệp quả bất thiện đang giúp con nhận ra bản chất vô thường, khổ, vô ngã nơi chính mình, còn quả của nghiệp thiện mà con làm trong quá khứ lại đang giúp con có đủ nhẫn nại, từ bi và trí tuệ để giác ngộ bản chất ấy, như vậy con đâu cần “cầu cái gì chưa đến phải đến sớm” giống như cầu trái cây chín non, để rồi quên đi bài học quý giá về thái độ của mình đối với bản chất thật của đời sống?