Mô Phật. Con kính chào Thầy.
Thưa Thầy, con có một tâm nguyện là muốn hộ trì Tam Bảo để Phật pháp được trường tồn dưới mọi hình thức.
Thưa Thầy, vậy làm sao Hộ Trì Tam Bảo cho đúng Pháp để Phật Giáo trường tồn? Con xin cảm ơn Thầy.
Hộ trì Tam Bảo tốt nhất là thường sống thể hiện 3 đức tính của Phật, Pháp, Tăng là sáng suốt (Phật Bảo), rỗng lặng (Pháp Bảo), và trong lành (Tăng Bảo) qua thân, khẩu, ý trong đời sống hàng ngày. Sống “Tuỳ duyên thuận Pháp, vô ngã vị tha” như chư Phật dạy, chính là hộ trì pháp và được pháp hộ trì. Phật dạy rằng “Dù Như Lai ra đời hay không ra đời, Pháp vẫn vậy” do đó con cứ hành đúng pháp, đừng lo pháp còn hay mất, chỉ nên lo con có thấy pháp hay không mà thôi. Pháp tánh vốn tịch tịnh nên không sinh diệt còn mọi hình thức đều vô thường biến đổi đâu có gì quan trọng mà phải hộ trì, phải không con?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính sư.
Con đọc trên mạng nói cả kinh điển Nam tông lẫn Bắc truyền đều nhìn nhận rằng trong thế giới này luôn có vô lượng Bồ-tát. Vậy theo Nam tông vấn đề này có đúng không ạ? Quan Thế Âm, Đại Thế Chí, v.v… thực sự có thật không?
Mong sư hoan hỷ ạ.
Nam Tông cũng nói có vô lượng Bồ-tát, nhưng quan niệm Bồ-tát thì Nam Tông và Bắc Tông khác nhau xa. Theo Nam Tông thì Bồ-tát là những chúng sinh đang dùng tánh giác của mình để hoàn thành con đường giác ngộ vì vậy tiếng Pali gọi là Bodhi-satta. Còn Bồ-tát theo Bắc Tông là những bậc có khả năng siêu phàm có thể cứu độ chúng sinh. Theo Nam Tông, Phật hay Bồ-tát dù siêu phàm đến đâu cũng chỉ có thể khai thị cho những người đủ duyên thôi, còn mỗi người phải tự giác. Giống như thầy giáo chỉ dạy cho học sinh, còn học sinh phải tự mình học tập mới thành đạt được. Các vị Bồ-tát mà Bắc Tông nói đến chỉ có trong kinh điển Bắc Tông, không có trong kinh điển Nam Tông.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con năm nay 18t, con muốn trở thành 1 Phật tử tu tập theo Bát Chánh Đạo. Con có tìm hiểu thì ở nước ta có ít chùa theo Phật giáo Nam tông quá nên con tìm mãi mới ra được chùa Bửu Long. Con tìm thấy trong lúc tuyệt vong nhất vì không tìm ra nên cũng tính bỏ cuộc nhưng cuối cùng cũng tìm ra nên con muốn hỏi Thầy con có thể quy y Tam Bảo tại chùa Bửu Long và sinh hoạt cùng với các nhóm Phật tử đang sinh hoạt tại chùa không ạ? Nếu được ra Tết con lên ôn thi ĐH rồi con xin được sinh hoạt tu tập cùng các nhóm Phật tử. Con cảm ơn Thầy.
Chùa luôn sẵn sàng đón nhận con đến với Phật Pháp và cùng sinh hoạt với các Phật tử ở chùa. Chúc con được toại nguyện!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Mô Phật kính thưa sư! Con biết sư công việc rất nhiều nhưng vì những gút mắc của chúng con không biết hỏi ai, hơn nữa từ khi con biết được website trungtamhotong đã giúp con tháo gỡ rất nhiều những vướng mắc trong giáo pháp và cũng như hành pháp. Con thấy sư tận tình chia sẻ cho rất nhiều Phật tử, hơn nữa sư trả lời rất linh hoạt và trung thực giúp cho chúng con đi đúng đường, chúng con vô cùng cảm ơn sư và cố gắng tu hập để không phụ công sư dạy dỗ. Chúng con rất có phước báu mới gặp được sư, nếu không chúng con cứ mãi loanh quanh trong niềm tin tín ngưỡng.
Thưa sư, trước đây chúng con có thờ Phật bổn sư Thích-ca Mâu-ni, nhưng gần đây có một số quý thầy nói chúng con là Phật tử tại gia không được thờ ngài, chỉ có chùa mới thờ, nếu con thờ thì có những chuyện không tốt xảy ra. Con có hỏi tại sao thì quý thầy không nói rõ và khuyên con nên thờ bộ tam thánh là Di-đà, Quan Âm, Thế Chí và thầy giải thích Quan Âm thì luôn cứu khổ cứu nạn khi gặp nguy tai, còn Di-đà thì thờ ngài để khi lâm chung được Phật tiếp rước về Tây phương. Con thấy thầy giải thích cũng có lý vì con thấy đa số Phật tử Việt nam ít ai thờ Phật bổn sư, đa số là thờ bồ tát Quan Âm còn Di-đà sau này mới thờ theo bộ tam thánh.
Con có một chút suy nghĩ, tôn giáo bạn nhà nào cũng phải thờ đấng giáo chủ của họ và thường xuyên niệm dến danh hiệu để tưởng nhớ tri ân. Trong khi đó đạo Phật thì khác hẳn, hình như ít ai biết đến đức Phật lịch sử và giáo lý của ngài, chỉ thờ tự và tưởng niệm những Phật và bồ tát ở huyền thoại, vậy thì sự truyền thừa làm sao có sự chính xác. Nếu mà thờ đức Bổn sư thì có ảnh hưởng gì đến cuộc sống gia đình không thưa sư mà con nghe một số quý thầy nói làm con hoang mang vì đa số chúng con chỉ biết đi chùa đại thừa không được gần gũi các sư Nam tông để học hỏi thêm giáo lý nguyên thuỷ, nhờ có website này mà chúng con mới có cơ hội tiếp cận với những lời gốc Phật dạy.
Cúi xin sư hoan hỷ cho chúng con vì chúng con còn lơ mơ trong pháp học nên không biết thế nào là đúng sai. Mỗi thầy nói mỗi kiểu, mỗi chùa nói một hướng khác nhau, chúng con thật sự bối rối, chúng con rất tha thiết gởi đời sống tâm linh vào sư mong được sư chỉ dạy ạ. Cầu nguyện cho sư có nhiều sức khoẻ để giúp chúng con và cho những ai có duyên để đi đúng con đường mà Phật đã tận tâm chỉ dạy.
Từ Đạo Phật nguyên thuỷ đến Phật Giáo phát triển rồi dần dần đi xuống Tín Ngưỡng thờ Phật như Thần linh ban ơn cứu khổ. Ba giai đoạn này ứng với ba thời kỳ mà đức Phật tiên đoán về sự thoái hoá của Giáo Pháp là: chánh pháp, tượng pháp và mạt pháp.
Chánh pháp là thời kỳ khai thị chân lý trực tiếp nguyên vẹn của đức Phật, tương ứng với Đạo Phật Nguyên Thuỷ. Tượng pháp là pháp triển khai vận dụng của các Tông phái, đã biểu tượng hoá các đức tính bên trong mỗi người thành những vị Phật và Bồ-tát bên ngoài, tương ứng với Phật Giáo Phát Triển, mang tính triết học tôn giáo. Mạt pháp là thời kỳ biến các biểu tượng thành nhân vật thật để thờ cúng, khấn vái cầu xin để được ban ơn cứu khổ như các Thần Linh đến từ các cảnh giới xa xăm đầy quyền lực, tương ứng với Tín Ngưỡng thờ Phật như “Thần Giáo” của đạo Bà-la-môn trước thời đức Phật! Chính vì mất gốc theo ngọn như vậy nên gọi là mạt pháp.
Thực ra, người Phật tử chân chính không cần thờ ai cả, chỉ sống đúng Bát Chánh Đạo chính là thờ Phật rồi. Nếu có thờ thì chỉ để tỏ lòng tri ân và tôn kính đối với vị Bổn Sư đã khai thị cho mình chứ không phải để khấn vái cầu xin ban ơn giáng phước. Từ một Đạo Phật với chân lý nhân quả nghiệp báo rất công bằng phân mình để mỗi người tự học ra bài học giác ngộ thành Phật, nay đã biến thành một tôn giáo tín ngưỡng mang tính cầu xin tha lực cứu độ, và do người ta không tin vào sự giác ngộ do tánh giác nơi chính mình nữa nên không dám thờ đức Phật lịch sử vì Ngài dạy phải trở về với chính mình mà giác ngộ. Tất nhiên ai căn cơ đức tin muốn cầu xin van vái thì cứ để họ thờ các biểu tượng Thần Phật, còn ai căn cơ trí tuệ thấy rõ pháp vận hành mà giác ngộ ra Sự Thật thì Phật đã ở trong tâm đâu cần thờ nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Mô phật thưa Sư cho con hỏi. Trong kinh sách nói rằng bồ tát Hộ Minh trải qua ba a tăng kỳ kiếp tu lục độ ba la mật đến kiếp hiện tại ngài làm thái tử và xuất gia thành đạo Ngài đã tuyên bố đây là kiếp sống cuối cùng của ngài để chứng nhập niết bàn không còn trở lại nữa. Cũng như các vị thánh đệ tử các vị ấy biết luân hồi đã chấm dứt, đời sống phạm hạnh đã hoàn tất, điều cần làm đã làm không còn bị sinh tử nữa. Có nghĩa là không còn sanh, hữu, tác, thành. Không còn tàng dư, như củi hết lửa tắt.
Nhưng hôm qua 17/11. Lễ vía Phật di đà con lại nghe quý thầy giảng và cũng như báo giác ngộ viết đức Phật A-di-đà là hoá thân của một vị thầy Vĩnh Minh là người đứng đầu tông tịnh độ của đời thứ sáu. Nếu như vậy các vị Phật đã chứng quả A La Hán và nhập niết bàn rồi vẫn có thể phát nguyện xuống lại cõi đời này để độ sinh có nghĩa là sanh hữu tác thành theo chiều thuận của 12 nhân duyên. Con đang theo Phật giáo phát triển nhưng con vẫn còn luẩn quẩn giữa pháp tu và pháp học nên con mạn phép hỏi sư để cho con sáng tỏ thêm không có ý xuyên tạc. Vì đây là con đường mà con và đa số mọi người đang tu tập theo. Nên con rất lo sợ nếu không khéo chúng con có thể đi trong vòng luẩn quẩn của vô minh và ái dục. Con thành kính tri ân sư.
Quan niệm của các Tông Phái có lẽ không nên để mất thời gian bàn đến. Phật, Thánh còn hay không là chuyện của các Ngài, chỉ những kẻ ngu ngơ tỏ ra tài khôn mới bàn cãi, tranh luận, như những người mù sờ voi. Bàn cãi chuyện không thể nghĩ bàn đức Phật nói chỉ để dành cho người điên loạn. Chuyện của chúng ta ngay đây và bây giờ là có biết mình như mình đang là hay không mà thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Hòa thượng. Con có thắc mắc, kính mong Hòa thượng giải đáp cho con được rõ.
Trong “Câu Chuyện Dòng Sông” con không hiểu:
1. Tại sao dòng sông là vật ngoại thân mà khi lắng tâm lại nghe nó thì thấy được Pháp để Giác ngộ?
2. Tại sao gã lái đò Vệ Sử lại từ giã Tất Đạt ra đi? Ông ta đi đâu? Để làm gì?
Con kính đảnh lể chào Hòa thượng Viên Minh.
1) Dòng Sông trong câu chuyện này tượng trưng cho bản chất thực của sự sống tức Pháp Tánh Chân Như (Yathābhūtā Dhammatā) hay Thực Tánh Chân Đế (Paramattha Sacca). Lắng nghe Dòng Sông chính là tinh tấn chánh niệm tỉnh giác với thân-thọ-tâm-pháp, tức trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại đang là, chỉ ở đó mới thấy ra Pháp Tánh Chân Như hay Thực Tánh Chân Đế.
2) Vệ Sử là người khai thị cho Tất Đạt thấy ra nghệ thuật lắng nghe Dòng Sông. Vệ Sử tượng trưng cho Bản Tâm Trong Sáng (Pabhassara Citta) của mỗi người. Khi Vệ Sử đã khai ngộ cho Tất Đạt nhận ra Tánh Biết trong Bản Tâm của mình thì Tất Đạt đã có thể tự mình lắng nghe Dòng Sông nên Vệ Sử trở về với sự Tịch Tịnh muôn đời của Bản Tâm – tức trở về với Dòng Sông Muôn Thuở.
Lưu Ý: Điều này nếu hiểu đúng thì có thể chứng ngộ Sự Thật Tột Cùng (Niết-bàn) nhưng nếu hiểu sai thì rơi vào thường kiến của ngoại đạo!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, con thấy các chùa Bắc Tông thường có nhiều tượng khác nhau còn chùa Nguyên Thuỷ thường tôn trí nhiều tượng Đức Phật Gotama giống nhau xếp thành hàng hay tầng tầng lớp lớp. Việc tôn trí nhiều bức tượng giống nhau như vậy có nhằm ý nghĩa gì đặc biệt không thưa thầy?
Xem câu trả lời
Thực ra cách sắp xếp nhiều tượng Phật giống nhau như thế cả Bắc Tông, Nam Tông đều có, người ta thường gọi đó là “chùa vạn Phật”, nhưng không phải là phổ biến hay thông lệ, chỉ một số ít chùa làm như vậy thôi. Đây là một hình thức quyên góp để có ngân quỹ xây chùa, đồng thời Phật tử vào chùa nhìn đâu cũng thấy Phật, nhất cử lưỡng tiện: Mỗi Phật tử thỉnh một tượng, khắc tên mình vào rồi tôn trí lên một ô đã có sẵn trên vách chùa, vì thế quanh vách chùa đâu đâu cũng đều có Phật để lễ bái. Như vậy cũng là ý tưởng hay. Tuy nhiên nếu có Phật trong lòng thì càng hay hơn.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ thưa sư ông, con được đọc trong các bài kinh và các tài liệu nói về các quả thánh trong đạo Phật, như bài kinh “Sa môn quả” và bài một số tài liệu ở trang Wikipedia. Thì con nhận thấy là những vị đạt được “Tứ thiền”, và họ có thêm “Tam minh và lục thông nữa” song song với đạo đức hoàn toàn thì họ được gọi là A-la-lán. Nhưng con cũng đọc được là ngoài 4 bậc thiền, còn có 5 bậc định nữa (Không vô biên xứ định → Diệt tận định), trong Tiểu kinh “Rừng sừng bò” thì các vị tôn giả A-la-hán cũng trình với đức Phật về các bậc định kéo dài từ “Sơ Thiền” cho đến “Diệt Tận Định”, thế nhưng tại sao khi 1 vị A-la-hán chỉ cần đạt đến “Tứ Thiền” thôi, mà không phải là “Diệt tận định” ạ? Và cũng trong kinh “Đại Bát Niết Bàn” thì đức Phật cũng nhập xuất các tầng định dài cho đến “Diệt Tận Định”, rồi đức Phật lại xuất nhập cho đến “Tứ Thiền” rồi mới nhập Niết Bàn, con cảm thấy là ở mức “Tứ Thiền” có điều gì đó rất đặc biệt. Con cũng thắc mắc là khi đức Bồ Tát còn ở cung trời, có phải ngài đã chứng A-la-hán và giải thoát vô số kiếp trước rồi không ạ!? Nhưng vì hạnh nguyện độ chúng sanh nên ngài đã trải qua vô số kiếp để đến kiếp cuối cùng đản sanh làm thái tử và chứng quả Phật, cho nên các vị A-La-hán, Độc Giác dù chứng quả bằng như Phật, nhưng không thể nào bằng được 1 vị Phật tại thế được, nên con khó hiểu ở chỗ là nếu một vị A-La-Hán muốn thành một vị Chánh Đẳng Giác ở kiếp vị lai, thì cũng phải trãi qua nhiều kiếp nữa để độ sanh, nhưng nếu trải qua vô số kiếp nữa thì đâu còn gọi là “Vô sanh” không tái sanh nữa thưa sư ông? Thắc mắc của con cũng nhiều, xin sư ông giải đáp giúp con, con thành kính tri ân sư ông.
Xem câu trả lời
Tốt nhất là con nên xóa hết những thắc mắc đó đi vì chẳng ai giải cho con được đâu, nếu có giải thì họ nói xạo đấy, giống như người mù mà nói tui đếm được sao trên trời vậy. Tất cả những ngôn ngữ mà con đề cập đều bị bóp méo hết rồi, đó chỉ còn là bánh vẽ (cặn bã khái niệm) của lý trí vọng thức thôi, con tìm hiểu để làm gì cho mất thì giờ vô ích. Nhưng nếu con biết trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại thân-thọ-tâm-pháp thì tự con sẽ thấy ra điều đó mà không cần bất kỳ một chú giải của ai cả. Tất cả chân lý đang ở trong con, hãy trở về mà thấy!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính gửi thầy, hôm nay con có đọc Tạp chí Phật giáo Nguyên Thuỷ có nói về sự thành lập Ni đoàn thời Đức Phật. Có 2 điều con không hiểu. Đầu tiên, vì sao Đức Phật lại nói khi cho phụ nữ trở thành Tỳ khưu thì Giáo Pháp tồn tại từ mười ngàn năm giảm xuống còn năm ngàn năm? Kế đến, con cũng thấy có đoạn nói về một vị tôn giả đề ra 8 điều mà Tỳ khưu ni phải làm, trong đó có những điều dường như chèn ép các ni quá. Phải chăng là những điều được trình bày trong phần này bị chi phối bởi hoàn cảnh và quan niệm đương thời về vai trò, vị thế của nam và nữ trong xã hội chưa quân bình? Kính mong thầy chỉ dạy cho con.
Việc có Ni chúng Giáo Pháp chỉ còn lại 5000 năm thì thầy không hiểu. Không biết đó là do đức Phật nói hay vì người Ấn Độ trọng nam khinh nữ mà thêm thắt vào. Còn Tám Pháp Kính của Ni đối với Tăng có lẽ do bà Gotamī là di mẫu của đức Phật nên Ni chúng của bà có thể sẽ xem thường Tăng chúng. Giả sử có vị Tăng trẻ khiển trách bà điều gì đó bà có thể nói: “Phật còn là con của ta mà ngươi dám khiển trách ta ư?” Phụ nữ xuất gia có thể là mẹ của các vị Tăng nên nếu không có 8 pháp kính ấy có thể sẽ rơi vào tình trạng gia đình trị. Thầy chỉ đoán vậy thôi, còn sự thật ra sao thì thầy không rõ lắm.