Câu hỏi:
A Di Đà Phật con bạch Thầy, Con kính xin Thầy chỉ giúp con cách thoát ra nỗi khổ tâm mà con đang phải chịu, con thành kính tri ân Thầy. Dạ con bạch Thầy con là một người bán thế xuất gia, vì bạn con bị nghiện ma tuý nên con đã xin phép bố mẹ chồng cho con được đưa cháu về nhà ngoại rồi tự làm nuôi con. Nhưng lại sợ bố mẹ con bị mất mặt với họ hàng nên con đã bế cháu vô chùa cho một sư cô và mong muốn sau này cháu được làm người xuất gia khỏi phải chịu khổ như con. Nhưng khi bé được 2 năm thì sư cô đã cho con đi xuất gia sư cô cũng thương hai mẹ con con nhưng lại rất nóng tính thương xuyên to tiếng thậm chí có thể đánh con mỗi khi con sơ suất điều gì, rồi sau đó sư cô cho con đi học trung cấp Phật học hết 5 năm sau con mới về lại. Nhưng tính cách của sư cô vẫn như xưa nên con cảm thấy rất đau khổ có lúc hai mẹ con con nhìn nhau qua màn nước mắt mà con không dám nói gì. Ngày tháng trôi qua con cảm giác như ở địa ngục và phải cố gắng hết sức để không khởi tâm oán hận với người đã có ơn với mình. Con không muốn tiếp tục chịu đựng nổi uất ức đó nữa nên con đã nói ra nỗi khổ tâm của mình và mong thầy trò có thể hiểu nhau và không gây oan trái với nhau nữa. Nhưng thầy con đã đuổi con ra khỏi chùa và lấy hết Y áo, chứng minh nhân dân, điện thoại. Thầy con nói tất cả những gì mà mày có bây giờ là do tao cho kể cả chứng minh nhân dân tao cũng cho tiền mày đi làm nên tao đòi lại. Lúc đó con vừa sợ bị đánh vừa muốn trả lại tất cả những gì thuộc về thầy nên con đã trả hết và ra đi với hai bộ đồ cũ và một số tiền ít ỏi mà Phật tử cho con lúc con đi học về. Bây giờ con đang ở chùa của sư bà vì lúc trước con đã ở đây để đi học. Thời gian trôi qua gần một năm con luôn đau khổ và buồn tủi cho số nghiệp của mình cho đến khi gặp được pháp của Thầy con đã giải toả tất cả và nhắn tin về sám hối thầy con, mong thầy tha thứ cho con được nhẹ nhàng và cũng để thầy trò không gây oán thù với nhau nữa. Nhưng thầy con nói không bao giờ tha thứ cho con vì con đã bất hiếu với thầy tổ vào địa ngục mà ở, giấy chứng minh và hộ khẩu của mày tao cũng cắt dục đi rồi, đồ bất hiếu đừng bao giờ gặp mặt nhau nữa. Nghe thầy nhắn lại như vậy con rất buồn và con xin thầy chỉ cho con biết ở một hoàn cảnh như vậy con có nên ra đi không và tội của con có đáng bị đoạ vào địa ngục không, nếu có con phải làm sao để thoát khỏi quả báo này? Hôm trước khi nghe bài pháp thoại bình yên chỉ có ở trong tâm nhưng lúc đó con thật sự con rất sợ cảm giác nơm nớp lo sợ vì có thể bị đánh chửi bất cứ lúc nào nếu con làm không được như ý của Thầy con. Vậy việc con nói ra nỗi khổ tâm và mong muốn giải toả không khí bức bách của thầy và trò con là đúng hay sai ạ. Con bạch Thầy nếu sai rồi thì con phải làm sao ạ, con xin Thầy mở ra cho con một lối thoát để con có thể sống an vui với chánh pháp của Đức Phật qua những bài giảng thiết thực của Thầy. Con rất biết ơn và thành tâm đảnh lễ Thầy. Nam Mô A Di Đà Phật.
Các chủ đề liên quan:
Xem câu trả lời