Kính thưa thầy, nay con biết kiếp người là vô thường, con muốn tìm đường giải thoát. Nhưng con phải sống vì gia đình, vì đứa con yêu quý. Nay con đã ăn chay, làm lành, tránh dữ. Nhưng tâm con không tịnh, lòng con không yên. Con xin thầy chỉ cho con con đường giải thoát.
Muốn giải thoát thì con cần phải biết giải thoát ra khỏi cái gì. Cái gì trói buộc con trong phiền não khổ đau? Bản chất cuộc đời là vô thường nhưng vô thường không phải là trói buộc, chính ý muốn thoát khỏi vô thường để đạt được sự thường còn mới là trói buộc trong ảo tưởng của cái ta phiền muộn khổ đau. Khi còn bị trói buộc trong cái ta ảo tưởng thì dù ăn chay, làm lành, lánh dữ vẫn không thể nào yên tịnh được.
Để thấy ra cái gì trói buộc, cái gì đưa đến bất an, phiền não và khổ đau thì phải biết mình, vì vậy con nên trở về sống trọn vẹn thức tỉnh với chính mình. Khi con chăm lo cho gia đình con cái, nếu tâm con sáng suốt, định tĩnh, trong lành và hành động với lòng từ ái vị tha thì vẫn không có gì ràng buộc. Giống như bà Dippama dù sống trong biết bao khốn khó vẫn có thể bình yên giải thoát.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy! Thầy cho con hỏi nếu mình không có thành tựu các ba-la-mật trọn vẹn gì ráo và chỉ tập trung tu tập thiền quán thì có thể đạt đuợc đạo quả giải thoát gì không ạ? Tại vì con đọc sách thấy đa số các vị mà đạt được đạo quả thì đều có làm nhiều việc thiện và nhiều duyên lành từ kiếp trước.
Nhờ Thầy chỉ dạy.
Con cảm ơn Thầy
Cái đó còn tùy con hiểu thiền quán và ba-la-mật là gì. Nếu con hiểu thiền quán là thấy ra trong mọi hoạt động không có cái ta ảo tưởng và ba-la-mật là buông xả cái ta thì lập tức con sẽ sống vô ngã vị tha, và lúc đó ba-la-mật chính là môi trường tu thiền quán tốt nhất để giác ngộ giải thoát. Còn nếu con hiểu thiền quán là chằm hăm vào cái ta để tìm ra đạo quả giải thoát gì trong đó thì muôn đời chỉ bị cái ta đánh lừa trong sinh tử mà thôi. Chẳng lẽ đức Phật dạy ba-la-mật là dư thừa sao con?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy Viên Minh, con cứ thắc mắc hoài là vì sao ngày trước Đức Phật không dùng phương tiện gì cũng thành đạo, sao giờ mình có nhiều phương tiện hơn đức Phật mà vẫn không thành đạo vậy Thầy?
Câu hỏi thật hay, vì trong câu hỏi đã hàm chứa câu trả lời rồi!
1) Nếu hiểu phương tiện là tiện nghi vật chất thì chính tiện nghi vật chất làm cho người ta say đắm trong đó nên khó thấy ra sự thật. Phật kể rằng, thuở nọ Ma Vương thấy chư Tăng giác ngộ giải thoát nhiều bèn gây khó khăn, nhưng càng khó khăn chư Tăng càng chứng ngộ nhiều hơn. Ma Vương đổi chiến thuật giúp chư Tăng sống đầy đủ tiện nghi thì trong hàng ngũ chư Tăng bất đầu có thối đọa, nên sự giác ngộ cũng bị sút giảm.
2) Nếu hiểu phương tiện là các phương pháp tu hành do đời sau vận dụng thêm khi lập tông lập phái, thì chính vì có quá nhiều phương tiện “thiện xảo” kiểu này nên đa phần người theo bị kẹt vào sở tri chướng và sở đắc chướng mà không giác ngộ giải thoát được. Hầu hết phương tiện đều chỉ đem lại kinh nghiệm cục bộ, giống như người mù sờ voi, khiến cho người theo dễ bám trụ vào phương tiện và kinh nghiệm cục bộ mà quên mục đích giác ngộ chân lý toàn diện. Ngày xưa đức Phật chỉ thẳng nguyên lý giác ngộ giải thoát ngay nơi sự thật, không qua phương tiện nào nên nhiều vị có thể trực nhận lập tức, ngày nay càng nhiều phương pháp tu cục bộ như vậy nên càng ít người giác ngộ được chân lý một cách toàn điện.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy!
Hiện nay con vẫn chuyên tâm đọc sách và chuyển tâm hướng thiện với mục đích là sau khi thoát bỏ kiếp sống hiện nay thì con có thể tái sinh nơi Cực Lạc. Vậy việc con nghĩ và làm có đúng không? Mục đích của việc con làm có đúng theo tinh thần của đạo Phật không? Con mong Thầy chỉ đường dẫn lối cho con được sáng tỏ.
Con cảm ơn Thầy.
Đức Phật dạy: “Santi paramam sukham: Tịch tịnh là cực lạc” . Nghĩa là nơi đâu tâm tịch tịnh nơi đó là cực lạc. Cho nên có câu “Tùy kỳ tâm tịnh tức Phật Độ tịnh”, vì vậy tâm thanh tịnh chính là cõi Cực Lạc Tịnh Độ rồi. Không phải là sau khi chết (thân hoại mạng chung) mới lên Cực Lạc, mà là sau khi “chết” đi cái bản ngã vọng động lăng xăng tìm cầu và tạo tác thì tâm liền tịch tịnh, nên ngay đó đã là Cực Lạc Tịnh Độ, chứ không cầu đâu xa. Vi vậy cổ đức mới nói một khi đã thanh tịnh thì “Bất lao đàn chỉ đáo Tây Phương”,đến Tây Phương mà không mất sát-na nào có nghĩa là ngay đó đã trở thành Tây Phương rồi, khỏi nhọc công (bất lao) đi tìm đâu cả. Tóm lại, cứ tu sao mà thân khẩu ý, tức hành động, nói năng, suy nghĩ thanh tịnh là có cực lạc ngay, đừng lo lắng vọng cầu gì cả. Khi thân khẩu ý thanh tịnh thì tánh biết rỗng lặng trong sáng (vô lượng quang) sẽ soi sáng dẫn dắt con sống trong giác ngộ giải thoát (điều này được biểu tượng thành đức Phật Vô Lượng Quang tiếp dẫn vào cõi Tây Phương).
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con cảm ơn thầy, con nhận được câu trả lời lần trước của thầy, con rất vui và đã giúp ích cho con rất nhiều. Con mong thầy làm rõ giúp con trong trạng thái tâm này: Giáp mặt với hiện tại chỉ còn HƠI THỞ và tình huống ĐANG LÀ (không còn ý niệm về bản thân như được tôn trọng, được khen chê, được thấy mình làm tốt nhiều việc, không tự ti hay là gì đi nữa), mà chỉ còn niềm vui sống với hơi thở và những sự vụ mà pháp đang vận hành theo duyên nghiệp đến với mình nơi hiện tại đang là. Ở đó bỗng quên mình đi không còn lo lắng hay sợ hãi nữa (vì trạng thái tâm không còn cảm nhận về cái tôi nữa), bây giờ, chỉ còn niềm vui sống trọn vẹn cùng hơi thở CHÁNH NIỆM và sự vụ đang là trong trạng thái tâm “phục vụ để hoàn toàn – hoàn toàn để phục vụ”. Ở đó không còn khái niệm, không còn chờ thời gian cứu cánh, đón nhận mọi pháp đến với mình bình thản, không lo âu, không hy vọng, không thất vọng… Tất cả chỉ là bài học để mình sống đúng, sống tốt hơn. Con mong thầy làm rõ giúp con, trạng thái tâm đó và tinh thần: “phục vụ để hoàn toàn – hoàn toàn để phục vụ” con còn phải điều chỉnh thêm gì? Con thưa thầy.
Sống luôn chánh niệm tỉnh giác ngay nơi hiện tại, như vậy gọi là sống tùy duyên thuận pháp, không có gì sai. Tuy nhiên đã sống tùy duyên thuận pháp thì chỉ cần tâm rỗng lặng trong sáng là có thể trọn vẹn với tất cả mọi hoạt động, mọi trạng thái, mọi tình huống chứ không cần phải chỉ trọn vẹn với hơi thở. Có khi chỉ cần có chánh niệm tỉnh giác thôi còn đối tượng nào cũng được, hoặc không cần đối tượng nào bên ngoài mà lấy ngay chánh niệm tỉnh giác làm đối tượng cũng được. Chánh niệm là tâm không thất niệm, tạp niệm và vọng niệm, nên đôi lúc chánh niệm có cái tên gọi khác là vô niệm. Tỉnh giác là không mê mờ đối với thực tại (trạng thái đang là), không bị ý niệm, tư tưởng, quan niệm, tình cảm v.v… che lấp. Tánh biết trong sáng tự nhiên luôn có đức tính sáng suốt, định tĩnh, trong lành và ung dung tự tại trong vạn pháp, chỉ có bản ngã tham sân si mới tự làm khổ mình mà thôi.
“Phục vụ để hoàn toàn” là lấy việc làm lợi mình lợi người, vô ngã vị tha, để thể hiện đời sống giới định tuệ, giải thoát, giải thoát tri kiến (giác ngộ giải thoát). “Hoàn toàn để phục vụ” làsống trọn vẹn trong giới định tuệ, giải thoát, giải thoát tri kiến để thể hiện đời sống tự giác, giác tha. Đây chính là đời sống của người Phật tử chân chính: “Thuận pháp tùy duyên, vô ngã vị tha”. Tuy nhiên cũng cần thận trọng, chú tâm quan sát thật rõ ràng trạng thái thân tâm để không rơi vào cái ngã vi tế: Đó là cái ngã “niềm vui sống trọn vẹn cùng hơi thở” hoặc cái ngã vị tha “phục vụ để hoàn toàn, hoàn toàn để phục vụ”. Cần nhớ rằng giải thoát giác ngộ không phải là trạng thái mà chỉ là thái độ thấy biết mà thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Xin Thay cho con biet Thay da giai thoat chua? Neu giat thoat roi thi giup con giai thoat luon. Chu song o day sao thay kho qua? Cam on Thay
Xem câu trả lời
Chính tâm trạng nôn nóng muốn giải thoát đã làm con không chịu nổi khổ đau. Khi con thấy khổ đau là bài học để con thấy ra chính mình và bản chất cuộc sống thì con sẽ biết trân quý nó và con sẽ vô cùng cám ơn những nỗi khổ đau đã giúp con giác ngộ sự thât. Chỉ có giải thoát khi nào con giác ngộ ra sự thật. Tuyệt đối không có cách nào để giải thoát được khi con vãn chưa thấy ra sự thật về chính mình và cuộc sống. Ví như khi con lạc vào rừng, không phải chỉ nôn nóng muốn thoát ra là thoát ra được, mà con phải sáng suốt biết rõ khả năng của minh và nhẫn nại khám phá những nguy hiểm của khu rừng ấy thì mới tìm thấy đường ra. Hãy học từ đau khổ bài học giác ngộ giải thoát.