Thưa Thầy, con có đọc được trong một quyển sách mục nói về thiền Tông có bài thơ “Kiến tánh tuy đồng Phật, muôn đời tập khí thâm…”, đoạn sau con không nhớ nữa, đại ý là người kiến tánh rồi thì vẫn chịu sự tác động của tập khí tích lũy từ muôn kiếp trước, đến khi tập khí tan hết thi mới thật sự giải thoát. Con muốn hỏi ý bài thơ trên có đúng không, và kiến tánh có phải là trở về với tính biết nguyên sơ tự nhận biết, phản ánh lại thực tại như nóng liền biết nóng, lạnh liền biết lạnh?
Nên mới có câu “Lý đốn ngộ, sự tiệm tu” hoặc “Kiến tánh khởi tu”, nghĩa là nếu chưa thấy được tánh thì tu chỉ mới là hoạt động của bản ngã, cho đến khi thấy được thực tánh chân đế mới thật sự biết tu là thế nào. Tưởng kiến tánh là đã xong thì lầm to!
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin Thầy chỉ dạy cho con! Con và bạn gái đã quen biết nhau lâu rồi, bây giờ bọn con không còn ít tuổi nữa, cả hai đang chuẩn bị tiến đến hôn nhân. Nhưng thưa Thầy, từ ngày biết đến Phật pháp, một phần trong con lại muốn sống cuộc đời giải thoát, hưởng niềm vui của tâm giải thoát, dành phần đời còn lại của mình cho việc thực hành tâm linh. Thưa Thầy nếu con bỏ đi thì mình có tàn nhẫn vì làm khổ cô ấy không? Xin Thầy chỉ dạy cho con nên làm thế nào?
Điều này con cần đắn đo chín chắn để có đủ lý do thuyết phục chính con, đồng thời thuyết phục bạn con nếu con quyết định chọn con đường giải thoát. Nhưng giải thoát là ở tâm con chứ không phải do điều kiện bên ngoài, biết đâu con đi tu không giải thoát được vì bị “khái niệm giải thoát” ràng buộc, trong khi lấy vợ con dễ thấy vô thường, khổ, vô ngã hơn nên lại mau giải thoát thì sao?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
1/ Thoát luân hồi là gì thưa Thầy?
2/ Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nhập Niết Bàn thì chúng ta phải nương vào Pháp mà Ngài đã dạy và tự lực để cứu mình, cái ý nghĩa này thì con hiểu nhưng con muốn hỏi là Bổn Sư nhập Niết-bàn rồi thì còn có thể thị hiện để độ người hữu duyên nữa được không ạ?
Xin thầy chỉ bày cho con một phương pháp tu, vi con không biết phải bắt đầu từ đâu. Con tha thiết chí thành cầu đạo giải thoát – một con đường thẳng có thể đi đến hết cả cuộc đời.
Con đã cảm nhận thế nào là khổ, thời gian không ngừng trôi, mọi thứ con yêu thích đã không còn, vì chúng làm thay đổi tất cả. Biển pháp mênh mông, cuộc đời vô thường, không có pháp môn nương tựa hành trì, e rằng con sẽ bị mọi thứ làm đau khổ.
Con xin thầy có thể khai mở 1 pháp môn tu cho con để con khỏi uổng kiếp người – một pháp môn mà con có thể thoát khỏi sự ràng buộc trong cuộc sống thực tại, ngay tại đó cũng là pháp tu giải thoát.
Mong thầy khai mở 1 con đường sáng cho con đi.
Con đường đó chinh là bản thân con, trở về với thực tại thân tâm mình mà thấy, đó là con đường duy nhất diệt tận khổ ưu, thành tựu chánh trí, giác ngộ Niết-bàn. Nếu con không hiểu thì nên vào mục Pháp Thoại nghe giảng con sẽ thấy ra đường đi. Đường đi mỗi người sẵn có, chỉ tại không thấy ra mà thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy kính,
Những lời nói của thầy con đã chiêm nghiệm bằng thực tiễn. Quả thực những lời nói ấy thật đúng ạ. Con cần phải thấy ra được những cái khổ thế gian thì mới có đủ lực vượt qua những ràng buộc của chúng phải không thầy? Lúc ấy con mới có thể bước đi vững chắc nơi con đường mà Đạo Sư, các Tổ và Thầy đang đi. Con xin không phụ lòng thầy nhắc nhở cho con ạ.
Con xin mãi nhớ lời thầy.
“Muốn cầu Niết-bàn tịnh
Tiên thấy khổ thế gian
Chừng nào chưa thấy khổ
Thệ chẳng hiện xuất ly”.
“Sinh, lão, bệnh, tử,
Hoặc ái biệt ly,
Hoặc cầu bất đắc,
Hoặc oán tắng hội,
Sầu, bi, ưu, não;
Gọn, chấp năm uẩn.
Chừng nào chưa rõ,
Hiểu thấu được khổ
Hay nguồn gốc khổ,
Đệ tử quyết tâm
Thệ không xuất ly,
Cứu khổ chúng nhân”.
“Tâm giải thoát bất động” hay “phi thời gian giải thoát” có nghĩa là tâm trọn vẹn rỗng lặng trong sáng tại đây và bây giờ, không còn tham sân si nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bach thay. Con hoc Phat phap nghe nhieu nguoi noi Phat tanh, giac ngo, giai thoat… ma con khong hieu. Mong thay hoan hy giup con de con biet ma tu tap. Cam on thay.
– Phật tánh (Buddhacaritā) là tánh giác hay tánh biết trong sáng vốn có nơi tâm mỗi người. Nếu phát huy được tánh giác này thì mọi người đều có thể giác ngộ như nhau.
– Giác ngộ là tánh giác thấy ra Bốn Sự Thật nơi chính mình giữa cuộc sống này, đó là: Khổ, nhân sinh khổ, Niết-bàn và yếu tố thực chứng Niết-bàn.
– Giải thoát là không còn bị trói buộc bởi tham sân si của cái ngã ảo tưởng đầy cố chấp nữa. Thân giải thoát nhờ giới, tâm giải thoát nhờ định, trí giải thoát nhờ tuệ.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Sư,
Xin Sư hoan hỷ giải thích cho con tại sao KHÔNG – VÔ TƯỚNG – VÔ TÁC được đức Phật dạy là TAM GIẢI THOÁT MÔN, người tu học sử dụng nguyên lý TAM GIẢI THOÁT MÔN này như thế nào để có lợi ích thiết thực trong đời sống?
Con thành kính tri ân Sư.
KHÔNG (suññatā) là vì tất cả các pháp đều vô ngã, nên người quan sát thấy bản chất vô ngã của pháp thì chứng được không giải thoát tức không còn chấp thủ vào ngã kiến “Ta” và “của Ta”. VÔ TƯỚNG (animitta) là vì tất cả pháp có sinh thành, có hình tướng đều vô thường nên người quan sát thấy bản chất vô thường của pháp tướng thì chứng được vô tướng giải thoát tức không còn chấp thủ vào bất kỳ một tướng hữu vi nào. VÔ NGUYỆN (appanihita) còn gọi là vô cầu hoặc vô tác, vì tất cả pháp do mong cầu do tạo tác mà có đều là khổ nên người quan sát thấy bản chất khổ của pháp tác thành thì chứng được vô nguyện giải thoát tức không mong cầu bất kỳ một sở đắc nào nữa. Đó là ý nghĩa của TAM GIẢI THOÁT MÔN đúng hướng Đạo đế, Diệt đế.
Điều này rất quan trọng vì nhắc nhở người tu hành không nên mong cầu sở đắc trạng thái an lạc lý tưởng mà nỗ lực tạo tác để trở thành – mà người ấy ảo tưởng là đang tinh tấn tu hành – nhưng chỉ rơi vào hữu nguyện hệ lụy chứ không phải là Vô nguyện giải thoát. Khi một người nỗ lực tu hành vì nghĩ rằng sẽ đạt được một cảnh giới, một sở đắc, một trạng thái thường hằng lý tưởng – mà người ấy ảo tưởng là đang tinh tấn tu hành – nhưng chỉ rơi vào hữu tướng hệ lụychứ không phải là Vô tướng giải thoát. Và khi một người nỗ lực tu hành để cho mình trở thành ngày càng hoàn hảo hơn theo một mẫu lý tưởng nào đó – mà người ấy ảo tưởng là đang tinh tấn tu hành – nhưng chỉ rơi vào hữu ngã hệ lụychứ không phải là Không giải thoát. Tu như vậy chỉ đạt đến TAM HỆ LỤY MÔN theo hướng Khổ đế, Tập đế mà thôi.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy!
Theo con hiểu thì để giác ngộ, giải thoát thì phải nhận ra được bản ngã của mình (hay cái tôi của mình). Thông qua việc quán sát cái tôi từ hành động, ý nghĩ, cảm giác… mọi lúc mọi nơi để nhận ra nó. Khi nhận ra bản ngã của mình, không còn bị vướng mắc thì ta sẽ giải thoát phải không Thầy?
Rất mong Thầy chỉ dạy cho con!
Con xin cảm ơn Thầy!
Đúng vậy. Nhưng thực ra không phải giải thoát ra khỏi điều gì ngoại trừ cái ta ảo tường. Tuy nhiên cái ta thì con chỉ cần thận trọng chú tâm quan sát nó thôi chứ không nên vội vàng loại bỏ hay duy trì nó. Phát hiện và theo dõi nó để qua nó học được những bài học về tánh tướng thể dụng của pháp mà không bị nó đánh lừa là được.