Dạ thưa Thầy,
Hôm nay con mới đọc được câu trả lời của thầy về chuyện gia đình con. Con rất cảm ơn thầy.
Hôm nay con xin hỏi thầy, con rất yêu thích ngành kinh tế đối ngoại, con có ước mơ theo học nhưng con nghe các anh chị nói rằng sẽ khó kiếm được việc làm. Con rất sợ công lao 12 năm học và công sức tiền của của ba mẹ bị hoang phí. Lỡ sau này con không thành tài, không lo cho ba mẹ được thì thật đáng xấu hổ. Con không muốn bị người khác xem thường. Vậy bây giờ con nên tiếp tục ước mơ hay có một hướng đi khác? Vì quyết định của con không chỉ ảnh hưởng đến riêng con mà cả ba mẹ và người thân con nữa, con không muốn làm họ phiền lòng.
Con cứ chọn một hướng mà con cảm thấy phù hợp với con trong lúc này và khi đã chọn rồi thì đừng phân vân do dự mà hãy làm những gì tốt nhất trong khả năng cho quyết định của mình. Con đừng tưởng tượng những gì chưa xảy đến, những gì xảy ra trong tương lai tùy thuộc vào thái độ của con trong hiện tại. Sống chân thật trọn vẹn trong hiện tại thì con sẽ không phải lo lắng gì cho tương lai cả.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Gia đình con không hạnh phúc lắm. Ba mẹ con li dị và ba con tiến tới hôn nhân một lần nữa. Mẹ kế thì lúc nào cũng im lặng không nói chuyện. Nhiều lần con cũng muốn bắt chuyện để xóa đi cái khoảng cách vô hình đó, nhưng mẹ kế cứ lờ đi và không trả lời. Con không muốn giữa con và mẹ kế có bất đồng cãi vả vì như vậy người khó xử nhất là ba con mà thôi. Xin cho con hỏi, giờ con phải làm gì, vì gia đình luôn làm cho con cảm thấy buồn và chán nản.
Đó chính là tình huống giúp con khôn lớn với nhiều khả năng trí tuệ và yêu thương hơn. Sao con không xem tình huống khó khăn đó là điều kiện thuận lợi nung đúc con để học ra bài học ứng xử đúng tốt trong đời sống. Con cứ vận dụng mọi khả năng sẵn có để ứng xử và nếu sai hay không hiệu quả thì đó là cơ hội thực tiễn để con điều chỉnh nhận thức và hành vi cho ngày càng đúng tốt và hiệu quả hơn. Hãy xem tình huống cam go đó như những điều hứng thú để con khôn lớn thành người. Chúc con thành công.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin chào thầy ạ!
Được phước duyên lành con được biết chùa Bửu Long, được gặp thầy, được nghe thầy giảng đạo, con vui và sung sướng lắm. Hôm nay, không biết tại sao lòng con buồn lắm thầy ạ. Con càng lắng đọng, càng để mọi chuyện xảy ra theo Pháp đang là thì lòng con lại càng đau đớn bấy nhiêu. Trong biển người rộng lớn này, hai người gặp nhau, có tình cảm với nhau đó đã là duyên rồi phải không thầy? Nhưng sao Pháp không cho họ đến với nhau, sao họ có duyên mà không có phận hả thầy? Trong những ngày cuối năm như thế này, mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc bên nhau thì con lại cô đơn, trống trải vì lời chia tay với lý do không hợp nhau.
Thầy ơi, con không muốn tùy duyên thuận pháp nữa, có lẽ con yêu quá nhiều dẫn đến ngu muội, vì vậy mà con muốn đấu tranh, muốn chống lại Pháp đang là được không thầy? Giờ trong đầu con cứ nghĩ ngợi, những kỉ niệm cứ gợi về, nó ảnh hưởng tới công việc và học hành của con nhiều lắm. Con mong thầy đừng khuyên con sáng suốt, định tĩnh, trong lành, chắc con làm không được đâu thầy ơi! Con biết con sai, cãi lời thầy. Nhưng giờ con không biết phải làm sao để con có thể quên thầy ạ!
Chắc chắn là thầy không khuyên con sáng suốt, định tĩnh, trong lành lúc này rồi, vì có khuyên con cũng chẳng làm được! Gặp đau khổ thì cứ khổ đau cho đến tận cùng mới thấy hết bản chất của nó. Nếu con đủ tự tin và kham nhẫn để lắng nghe nỗi đau đến tận cùng thì ở đó con sẽ thấy ra điều mầu nhiệm. Con không đủ can đảm để sống trọn vẹn với niềm đau mà chỉ lo loay hoay phản kháng trong vô vọng thì làm sao con học ra bài học tuyệt vời của nó. Thật ra con chưa thực sự trọn vẹn với nỗi khổ đang là, trong con vẫn còn đầy ắp những phản ứng. Và nếu con phản ứng thiếu sáng suốt, định tĩnh, trong lành thì càng chuốc thêm sầu khổ mà thôi.
Ngoại trừ tình yêu là sự tương giao vô điều kiện, cái mà con gọi là “tình yêu” chỉ là mối quan hệ có điều kiện của hai cái ta ảo tưởng thì chắc chắn không tránh khỏi hậu quả khổ đau. Không phải là Pháp không cho hai người có duyên đến với nhau mà chính vì hai người tự phá vỡ mối quan hệ đã thiết lập khi điều kiện không còn phù hợp với nhau nữa. Trong trường hợp đó con có chắc chắn tranh đấu để giành lại tình yêu thì liệu có được hạnh phúc hay không? Và cái mà con gọi là những kỷ niệm “hạnh phúc” trước đây của con cũng chỉ là ảo giác, y hệt như cảm xúc trong một giấc chiêm bao. Nếu con không đủ trầm tĩnh để chiêm nghiệm bài học này thì không bao giờ con hiểu được tình yêu, khổ đau và hạnh phúc đích thực của đời sống là gì.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy ơi, khi gặp khó khăn đến tuyệt vọng (thất bại trắng tay trong làm ăn, bệnh tật,..) người ta thường hay thu mình lại và ôm cảm giác đau khổ. Con biết như thế thì sẽ không tốt vì phải đối diện với chính nó để trưởng thành lên và cứng cáp hơn, thu mình lại có nghĩa là sẽ không nhìn thấy được những cơ hội mới xung quanh ta, hiểu được bản chất của Pháp để thấy mọi thứ được mất cũng là bình thường.
Con ngồi im lặng để chiêm nghiệm lại mọi thứ, hạn chế gặp bạn bè người thân (người thân con thì trách con “mình thương nó” muốn giúp đỡ nó mà nó cứ tránh hoài). Không biết con làm như thế có đúng không nữa vì con hiểu hơn ai hết chỉ có mình mới chữa lành tâm phiền não của mình… rồi thời gian mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Con biết trong con chắc chắn có sự hiện hữu của người thân và bạn bè… mình không thể sống tự mình được. Xin Thầy cho con lời khuyên. Con cám ơn Thầy!
Xem câu trả lời
Có khi cần thu lại có khi cần mở ra, quan trọng là biết tiến thoái đúng lúc đúng chỗ. Độc lập và tương giao là hai mặt không thể thiếu trong cuộc sống. Vì vậy tự chiêm nghiệm lại mình là tốt, nhưng không cần phải tránh mọi người, vì chia sẻ và nghe chia sẻ của người khác cũng là cách tốt để sống cởi mở hơn, đồng thời hiểu rõ mình hơn.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa sư thầy, con xin hỏi. Con có một người bạn tên HTH, 62 tuổi. Trong năm nay, chồng cô bị tai nạn xe gãy chân, cô ấy thì bị mổ mắt 2 lần và vừa qua lại 2 lần đi cấp cứu… Cô lại bị mất một số tiền rất lớn và cứ ray rứt hoài nên bị bệnh nặng.
Vừa qua, cô đã lập đàn Dược Sư Phật để cầu hết bệnh, cúng dường đến chùa, tụng kinh, niệm Phật và đi phóng sanh nhưng cũng không hết bệnh và vẫn bất an.
Con có nói với cô, trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế này, có rất nhiều đại gia giàu có cũng đã mất rất nhiều tài sản, họ cũng rất đau khổ, cũng bị bệnh, có khi đi tù vì phá sản và nợ nần.
Xin sư thầy cho người bạn con một lời khuyên để có thể bình tâm trở lại.
Không ai khuyên hay bằng chính pháp nói lên một cách cụ thể từng giây từng phút qua nhân duyên nghiệp báo của mỗi người. Cách duy nhất là qua trải nghiệm đó mà chiêm nghiệm và học ra bài học của chính mình. Lời nói hay nhất vẫn là im lặng để mỗi người tự thâm nghiệm tình huống của riêng mình. Thành bại, được mất, khen chê, vui khổ không quan trọng mà quan trọng là có học ra từ đó bài học về chính mình và cuộc sống hay không mà thôi. Bạn con không biết tự cứu mình thì Bồ tát cũng chịu thôi, làm sao con giúp được?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con kính chào thầy!
Con thưa thầy, con đang chìm trong những ngày đen tối nhất. Con chưa kết hôn, chưa xin được việc làm nhưng đã có em bé. Bố mẹ con giận lắm. Mẹ con luôn âu sầu, buồn bã, lo lắng cho con. Đôi lúc con tự hỏi việc giữ lại đứa trẻ này có đáng không khi bố mẹ con giận, buồn, lo lắng và cảm thấy ê chề với mọi người như vậy. Con xin thầy cho con một lời khuyên.
Con xin đảnh lễ thầy !
Đó là bài học mà con nên thận trọng xem xét mọi khía cạnh của nó để thấy ra chính mình trong quan hệ với cuộc sống đa diện này, để nhận thức thế nào là đạo đức và trách nhiệm của một hành động, lời nói hay ý nghĩ của mình. Sai một ly đi một dặm, cho nên thận trọng chú tâm quan sát vẫn là bài học muôn đời. Dù con giải quyết cách nào thì cũng đều có hậu quả khó lường của nó. Được mặt này mất mặt khác khó có thể vẹn toàn như ý được. Đời là một chuỗi dài bất như ý như vậy đấy con ạ. Do đó nếu con một lần nữa quyết định không thận trọng thì chỉ kéo thêm một loạt vấn đề nan giải tiếp theo.
Nếu phải giải quyết thì con nên giải quyết trên nền tảng đạo đức, tức trên nguyên tắc có tình có lý có trách nhiệm và nhất là không hại mình hại người, chứ không giải quyết vì sợ mất một chút danh tiếng hay cái gọi là “danh dự” gì đó của mình và của những người xung quanh mà thực chất chỉ là hư danh. Nên giải quyết thái độ sống hơn là giải quyết hoàn cảnh sống, thái độ là nhân, hoàn cảnh chỉ là duyên mà thôi. Và chủ yếu không phải là tìm cách giải quyết vấn đề cho ổn thỏa, vì giải quyết cách nào không quan trọng, mà là có biết học ra từ đó bài học ý nghĩa đích thực về chính mình và cuộc sống hay không.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy!
Con có một số người bạn đã cùng con trải qua một thời gian dài trong khó khăn, đồng cam cộng khổ, giờ cuộc sống đã tạm ổn, vậy mà bạn ấy vì những lí do vô lý, mà rời xa con, vậy con phải làm sao cho đúng với lương tâm của mình? Nếu con không giữ lại có vẻ như vô tình quá, còn giữ lại thì như con đã ràng buộc bạn ấy chịu cực khổ cùng con, thì như vậy con thấy mình ích kỷ. Thưa Thầy con phải suy nghĩ như thế nào cho đúng? Con cảm đức Thầy!
Xem câu trả lời
Con đừng suy nghĩ tính toán quá nhiều mà chỉ nên sống tuỳ duyên thuận pháp thôi. Lý lẽ không bao giờ phù hợp với sự vận hành tự nhiên của pháp. Giống như nước cứ tuỳ duyên mà chảy chứ không tính trước đường đi nước bước của mình, vậy mà nước không bao giờ thấy mình bị trở ngại, chịu tất cả mọi thứ mà tính nước vẫn trong. Con chỉ cần sống sáng suốt định tĩnh trong lành còn mọi chuyện cứ tuỳ duyên mà ứng, tùy cảnh mà an chứ đừng tìm một sự an toàn hay hoàn hảo lý tưởng nào. Lòng con hồn nhiên trong sáng thì vạn pháp đều an nhiên vô ngại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy,
Con năm nay 28 tuổi, từ ngày con hiểu chút ít về Phật Pháp, con dường như sống yên lặng hơn, cuộc sống của con không còn nhiều ham muốn với đời và đấu tranh nhiều nữa. Con không xem Tivi, đi chơi cafe bạn bè, thay vào đó con rảnh thì thường nghe pháp thoại và đọc sách. Chuyện kiếm tiền và phấn đấu được chức vụ, công nhận xã hội con không quan tâm nữa (mặc dù con đủ khả năng để đạt được nó), con chỉ biết tiết kiệm và sống đủ và ý nghĩa hơn là được rồi.
Hiện nay, con đang là nhân viên văn phòng với mức lương cũng khá tốt. Nhưng con lại có khuynh hướng chuyển sang nghề sư phạm (vì con đang sắp tốt nghiệp thêm 1 bằng đại học ngành sư phạm tiếng Anh) để có thể sống ý nghĩa hơn và giúp cho học sinh của mình nhận thức ra nhiều điều quan trọng trong cuộc sống. Ban ngày con đi làm, ban đêm con dạy học thêm ở nhà vài ca. Con thấy cũng vui lắm vì học trò con học không giỏi nhưng sau khi con dạy học con cảm thấy học trò ngoan hơn, lễ phép hơn và sống tốt hơn không quậy phá như trước nữa. Con muốn cuộc sống con sau này có một phần sống dành cho tâm linh và sống thảnh thơi hơn chứ không phải nhào đầu vào kiếm tiền, đua theo lợi danh vật chất.
Thưa Thầy, con chuyển qua ngành sư phạm thì con làm lại từ đầu nhưng con cảm thấy sống có ý nghĩa hơn mặc dù lương của con trong ngành này thấp và không bằng công việc hiện nay con đang làm. Thầy ơi, sao trong lòng con có nhiều phân tâm quá, con không biết sự lựa chọn của con có đúng và sáng suốt không? Cách sống của con khép lại với những ham muốn vật chất, không ham thích gì hình thức bên ngoài nữa như vậy con có bị thụ động không Thầy? Đôi khi con cảm thấy con như không phải là con lúc xưa nữa, một chàng trai năng động và ham cầu tiến. Con không biết sự thay đổi của con có gì chưa ổn không Thầy, con rất mong Thầy chỉ dạy.
Con cảm ơn Thầy.
Xem câu trả lời
Trên đời này cái gì cũng đúng mà cái gì cũng sai, cái đúng với người này thì sai với người kia, cái sai ở chỗ này lại đúng với chỗ khác, và thời gian của cái đúng cái sai cũng không giống nhau. Vậy chủ yếu là nó có đúng với con lúc này hay không còn ngày mai để ngày mai lo liệu. Điều gì con làm mà thấy có lợi mình lợi người hay ít nhất là không hại mình hại người là được. Đúng sai, xấu tốt là cả một quá trình học hỏi để điều chình nhận thức và hành vi cho đến khi không còn gì để điều chỉnh. Vậy con đừng vội kết luận đúng sai, xấu tốt mà nên không ngừng học hỏi chiêm nghiệm qua những trải nghiệm cuộc sống để thấy sự thật. Nếu một ngày kia con phát hiện ra là mình đã sai thì đó chính là bài học chiêm nghiệm được từ những gì con trải nghiệm. Cái đúng xuất phát từ nhận thức ra cái sai chứ không phải mô phỏng theo cái đúng lý tưởng nào, vì cái đúng mô phỏng cũng chẳng khác gì cái sai. Cứ sống như con nhận thức được và sẵn sàng học hỏi điều gì là đúng sai xấu tốt.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy,
Thời gian vừa qua con tập trung vào việc học ngoại ngữ cho một kỳ thi để tạo điều kiện đi du học và con có một khoảng thời gian rất thú vị. Con bị căng thẳng, áp lực khủng khiếp, ngủ không ngon và lúc nào cũng chỉ mơ thấy tiếng Anh và kỳ thi. Khi con cảm thấy nặng nề nhất thì là lúc con nghe pháp thoại của thầy và con nhận ra là: “À, hóa ra là vậy” .
Ban đầu “Con cho là con thi được”.
Tiếp theo con nghĩ là: “Con phải thi được”.
Tiếp theo con lại tiếp tục nghĩ rằng: “Con sẽ phải thi được”.
Con cứ đắm chìm như vậy cho đến lúc nghe pháp thoại thì con nhận ra rằng, vì con tập trung quá nhiều vào tương lai và mong cầu nên con đã đánh mất hiện tại. Phiền não ở chỗ, ngày hôm qua thì đã qua, ngày mai thì chưa đến. Chỉ có hiện tại mà con cũng đang đánh mất cho những suy nghĩ lang thang, phóng dật. Giờ con đã ngộ ra rồi thầy ạ. Con sẽ cố gắng từng ngày, còn kết quả ra sao thì mặc nó. Vì tương lai là kết quả của hiện tại mà.
Tuy đã cởi bỏ được vướng mắc của một quãng thời gian dài áp lực, song giờ đây con lại mắc vào một vướng mắc khác. Con nhẹ nhõm hơn với việc cởi bỏ áp lực, nhưng hình như là con đang cởi bỏ nhiều quá thầy ạ. Con không lo lắng gì đến kết quả nữa nhưng lại không chăm chỉ như trước đây. Ở một góc sâu xa nào đấy, con thấy con đang kỳ vọng vào bản thân mình, vừa nới lỏng vừa chặt chẽ, không hoàn toàn một điều gì cả và con thấy rất mâu thuẫn.
Con mong được nghe thầy chỉ dạy!
Con tạ ơn thầy ạ!
Xem câu trả lời
Cũng tất nhiên thôi. Khi một người đang mơ ước tương lai nên đã hết sức nỗ lực cho cái sẽ là, giờ đây bỗng dưng buông xuống mơ ước ấy thì đồng thời nỗ lực cho nó cũng biến mất theo. Vậy là đúng rồi, cái gọi là sống đầy ý nghĩa với ý chí, nỗ lực, hy vọng… là thế đấy! Không sao, hụt hẫng tí thôi rồi con sẽ lấy lại trầm tĩnh sáng suốt để “làm lại cuộc đời” – cũng y như vậy – nhưng với thái độ tùy duyên thuận pháp hơn. Biết siêng năng, chăm chỉ, biết cách học tập, biết sử dụng thời gian, biết ăn uống ngủ nghỉ và giải trí hợp tình hợp lý… thì thầy tin rằng con sẽ có hạnh phúc trong học, trong thi, trong thi đậu và thậm chí cả dù trong thi rớt con cũng vẫn an vui hạnh phúc, như vậy chẳng sảng khoái sao? Tương lai không y cứ vào điều kiện tốt hơn ở ngày mai mà tùy thuộc vào thái độ của con trong hiện tại. Điều kiện tốt hơn chưa hẳn đã là hạnh phúc mà có thể sống tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha trong mọi điều kiện mới là hạnh phúc đích thực.