Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: cuộc sống

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa thầy! Con nhờ thầy giúp con giải tỏa một việc. Cuộc sống đôi khi mình không thể làm hài lòng hết mọi người, đồng nghiệp con vì đố kỵ nên ghét con và đi nói xấu con làm người khác cũng không có thiện cảm, nhìn con bằng ánh mắt rất khó chịu. Mỗi khi tiếp xúc, họ hay nói bóng gió con này nọ (ví dụ con không thích uống bia vì con theo đạo Phật nên con hay giả bộ nói không uống được, nhưng thật sự con uống rất tốt nên họ nói con không sống thật với con người mình), từ đó con làm gì họ cũng nhìn bằng ánh mắt không thiện cảm. Cách họ nhìn con cảm thấy không thể tự nhiên thoải mái được, vì con thấy họ nói cũng đúng nhưng con không thể thật trong trường hợp nay được. Thật lòng con cũng không ghét họ, thầy chỉ con cách để không phải khổ vì những chuyện như vậy và làm sao để họ không ghét mình nữa. Vì họ là đối tác nên thỉnh thoảng còn phải gặp họ và cũng rất cần họ ủng hộ con trong công việc. Con xin cảm ơn và chúc thầy luôn mạnh khỏe, sống an lạc.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy. Thưa thầy, con mới bắt đầu tìm hiểu về đạo Phật nên còn rất nhiều những thắc mắc chưa thể tự giải đáp. Hôm nay, con kính mong thầy giúp con gợi mở để hiểu rõ về Phật giáo trong thực tiễn đời sống. Thưa thầy, hiện nay chùa chiền có ở khắp nơi, nhưng có những chùa lại chủ yếu là nơi thờ tự để mọi người đến cúng lễ, cầu khấn. Nhiều khi con muốn nghe thuyết giảng đạo pháp, giáo lý hay thực tập thiền thì những ngôi chùa như vậy không tổ chức. Trong khi đó, số lượng người quy y ở những ngôi chùa này rất đông, nhưng ngoài việc đến chùa phục vụ trong các ngày lễ chính thì những người quy y này không được nghe giảng giáo lý, Phật Pháp. Vì vậy con không hiểu liệu có sự khác biệt gì giữa chức năng của các chùa thờ Phật hay không? Và chùa thì khác Thiền viện như thế nào ạ? Mặt khác, như con quan sát thấy ở nơi con sống, người quy y chủ yếu là những người lớn tuổi (từ 50 tuổi trở lên) và hầu hết họ đều không nắm rõ về giáo lý Phật pháp, mà chủ yếu muốn phục vụ chùa để có công đức. Nếu như vậy thì có phải là quy y thực sự không ạ? Vì con nghĩ quy y là phải học hỏi, tìm hiểu về Phật Pháp. Con rất mong thầy giải đáp giúp con. Con cảm ơn thầy. Con chào thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy, con có chút băn khoăn về những người xuất gia theo đạo Phật hiện nay, kính mong thầy giải đáp giúp con. Thưa thầy, đạo Phật là đạo giải thoát con người khỏi những khổ đau, khỏi tham, sân, si và giúp con người sống an lạc, thanh thản, an vui, tinh tấn đúng không ạ? Tuy nhiên, con không hiểu vì sao một bộ phận người xuất gia theo đạo Phật hiện nay lại có đời sống vật chất “giàu có” đến như vậy? Họ là những nhà tu hành nhưng vẫn sở hữu những tài sản vật chất (xe máy, ô tô, điện thoại xịn như iphone, ipad,…) và có cuộc sống của một người bình thường (như tham gia các trang mạng xã hội như facebook…). Thưa thầy, chẳng phải những việc làm của họ như vậy là đang chạm tới cái trần tục hay sao ạ? Không những thế, có những trường hợp, người tu hành không chăm lo tu học Phật Pháp mà chỉ chú trọng vào các hoạt động Phật sự vì TIỀN. Những năm gần đây, có rất nhiều người xuất gia nhưng liệu họ xuất gia thực sự hay họ đã coi đi tu theo đạo Phật như một nghề để kiếm sống? Con thực rất băn khoăn và cảm thấy mất lòng tin về một bộ phận những người xuất gia hiện nay. Con rất mong thầy giúp con hóa giải những điều này để con có thể giữ vững niềm tin của mình nơi cửa Phật. Con cảm ơn thầy, con chào thầy.

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Như vậy là mình phải trở về trọn vẹn trong sáng, tâm tịch tịnh tĩnh lặng hồn nhiên để quan sát các pháp như nó đang là… Vậy thì chỉ có xả ly không còn gì để xả ly, buông bỏ không còn gì để buông bỏ, làm việc phước thiện và chỉ có gỡ bỏ những ràng buộc, tất cả nút thắt bó buộc thì mới nhìn các pháp một cách hồn nhiên trong sáng được, có phải như vậy không thầy? Chứ giờ mình còn tiếp xúc xã hội, va chạm mọi thứ trên đời để học ra bài học giác ngộ, nhưng mà cũng khó giữ được mình trong vòng xoáy choáng ngộp ở đời! Con thành kính tri ân thầy đã nhận xét chỉ dạy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch thầy, nhiều lúc con thấy mình sao cô đơn, buồn và bế tắc trong việc giải quết và xử lý tình huống. Có phải do con quá tham, sân, si và ảo tưởng làm con như thế không? Con đã trải nghiệm và chiêm nghiệm cuộc đời này, được nghe thầy giảng pháp, đọc sách thầy viết và con hành thiền tuệ, mặc dù con đã thấy pháp một cách chân thật như nó đang là… nhưng không hiểu sao con vẫn còn bị cuốn trong vòng xoáy mà nhiều lúc không kiểm soát được thân và tâm mình! Tâm tham, sân của con xuất hiện, con biết nó đang tham và sân, vậy mà con không kiểm soát được mà làm theo ý muốn của nó, để rồi buồn vui lại đến! Như thầy từng nói, cuộc đời này nhờ cái khổ, đau thương mất mát, sự trải nghiệm thực chứng cuộc đời này để tuệ giác phát triển và thấy được các pháp diễn ra một cách chân thật như nó đang là, tánh biết tự nó sẽ biết tất cả. Con không sợ khổ, không sợ đau thương mất mát, buồn hay vui bởi vì con đã khổ từ nhỏ đến giờ! Con thấy tất cả những gì mình có được trong cuộc đời này không phải tự nhiên mà có, phải có một quá trình, thời gian học tập rèn luyện, tu tập bằng cả trái tim, ý chí và nghị lực của bản thân mình mới có được cái điều mình muốn. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, có sự đánh đổi mất mát mới có được điều mình muốn, nhưng tất cả được hay mất không quan trọng, điều gì làm chúng ta thấy biết để giác ngộ giải thoát mới quan trọng, con nghĩ vậy có đúng không thầy? Nhưng thầy ơi, con không biết sao đến giờ con vẫn chưa kiểm soát được bản thân mình, con vẫn bị xoáy vào vòng xoáy cuộc đời này, thế là buồn, vui, sầu, giận, trách móc nghi ngờ đến trong con, thật là vô lý và mâu thuẫn đúng không thầy? Con xin trình bày suy nghĩ, trải nghiệm của con để thầy nhận xét chỉ dạy. Con thành kính tri ân đảnh lễ thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Bạch thầy! Đã lâu rồi con mới có dịp xem lại mục hỏi đáp của thầy. Trước tiên con xin kính chúc thầy luôn mạnh khoẻ và an trú trong các pháp. Sau con xin được tâm sự và trải lòng cùng thầy. Trước đây con và bạn trai con cùng đi xuất gia và học pháp. Khoảng thời gian ấy chúng con được sống trong một môi trường thiện lành và có cơ hội học hỏi từ những bậc thiện tri thức. Sau này hoàn tục, chúng con lại lao vào vòng xoay của thế gian, cơm áo gạo tiền và những cám dỗ xung quanh. Do bạn trai con làm trong môi trường dịch vụ, xung quanh đầy rẫy cám dỗ (toan tính, mánh mung, chất kích thích, ăn uống vô độ… ) nên lối sống tiếp tục tha hoá như xưa. Chúng con từng nhắc nhở nhau là phải giữ giới và lấy những lời dạy của Đức Bổn Sư làm hành trang cho mình. Ngày trước cũng chính con đã hướng bạn trai con vào con đường Chánh Pháp, nhưng bây giờ con hoàn toàn bất lực trước sự mạnh mẽ của các dục đã ngọt ngào lôi kéo bạn trai con một cách dễ dàng… Con biết phước mình mỏng nên chỉ gieo cái duyên cho bạn con được tới đây thôi, phần còn lại là bạn con phải tự học ra bài học của bản thân mình, đúng vậy không thầy? Nhưng làm sao con có thể im lặng đứng đó nhìn người thân yêu của mình ngày càng lún sâu vào ác nghiệp ấy? Mong thầy thương tình chỉ ra cho con thấy được ánh sáng trí tuệ để con đối đầu với tình huống này ạ. Con cảm ơn thầy, kính thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy cho con hỏi. Sống độc thân trong thời buổi hiện nay có khó không ạ?

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính mến, Thày ạ, đôi lúc… khi mọi việc đời tạm lắng, con lại mơ về bức tranh thiền trong đó có Thầy và các bạn đồng đạo, một trà thất, một ao sen, ngồi trong một góc, con sẽ không hỏi gì cả, chỉ cần ngồi, lắng nghe Thầy và các bạn trò chuyện, đàm đạo thôi thì cũng quả là phúc lành cho con lắm. Thầy ạ, nghĩ đến thế con lại mỉm cười, đôi lúc cuộc sống cũng cần vài phút thi vị vậy, Thầy nhỉ. Con hay nghĩ về tuổi thơ, cũng không biết có phải là bị lôi kéo về quá khứ không nhưng con vẫn thấy mình, chỉ là mình đang nghĩ về lúc ấy… lúc đó con thấy mình đẹp, là cái đẹp trong tâm hồn Thầy ạ. Dù chỉ có 11, 12 tuổi thôi, con vẫn sẵn sàng chia sẻ với một cụ già neo đơn ở một chòi tranh ven đường, đi học về là con ghé vào đan lát rổ, rá giúp cụ, có miếng bánh ngon cũng đem đến cho cụ, dành dụm được ít tiền là đến mua vài cái rổ cho cụ vui. Thầy biết không, mua rổ, rá về mà con cũng phải giấu đi vì nếu ông bà con biết sẽ la dữ lắm, vì lúc ấy tiền ăn còn không có mà mua mấy thứ ấy làm gì. Con thương cụ, thương bằng tình thương tự nhiên nhất. Vì Thầy ạ, trước giờ con cũng chẳng được gần ba mẹ để được dạy dỗ về lòng nhân ái, yêu thương hay chia sẻ gì cả, con chỉ lớn lên vậy, ông bà nuôi đủ ăn và được đến trường là mừng lắm rồi. Thầy ơi, đến lúc đi học đại học cũng vậy, dù nghèo nhưng con luôn tự vươn lên, chẳng bao giờ nghĩ lợi dụng hay toan tính bất kỳ gì cho mình. Có một người thầy là người Nhật, bác người Nhật ấy vì thương con chịu khó, ham học nên đã giúp đỡ con rất nhiều, con đã từ chối, cũng không biết vì lòng tự trọng hay thế nào… nhưng con thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, Đúng, con là người thích một mình, dù học ở nước ngoài, con vẫn thích một mình, lặng nhìn mọi thứ xung quanh, con không hay thích hội tụ bè bạn, cuối tuần con cũng bắt xe lửa một mình đi vòng quanh làng mạc bên Nhật, chỉ là để hít một chút gió, cảm nhận một chút lạnh và cảm nhận chính con. Vậy mà những phút giây lặng lẽ trở về với chính mình đó con mới cảm nhận mình thức sự sống, Thầy ạ. Con lại viết quá dài dòng rồi… Thầy ơi, vậy mà khi ra đời, khi đi làm, rồi bị va chạm, bị cuốn trôi, con dường như mất đi chính mình rồi. Cái trong sáng, thánh thiện của ngày đó lạc mất. Quan niệm sống không ăn hiếp ai cũng đừng để ai ăn hiếp, gai góc là thế, hùng hổ là thế. Vậy mà vẫn thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. May mà giờ con đã thấy ra chúng, Thầy nhỉ? Dù rằng con đã bị tha hóa nhiều, con không trong sáng, vô nghĩ như lúc ấy, cái ngã tham, sân, si của con lớn mạnh từ bao giờ nhưng thật may con đã biết quay lại nhìn chính mình, đối diện với cái xấu ác của mình. Con tri ân sâu sắc những lời dạy của Thầy, Kính chúc Thầy nhiều sức khỏe, chuyến đi hoằng Pháp sắp tới nhiều thành công, Thầy nhé.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Thầy ạ, con lại có việc xin ý kiến Thầy. Chồng con là một người tốt, hiền đức nhưng đồng thời do được nuông chiều từ bé nên không biết làm gì, việc gì cũng lề mề, ít quan tâm và hầu như không có trách nhiệm, trong ngoài gia đình con gánh vác hết. Nhờ anh làm giúp việc gì là y rằng có chuyện, ví dụ như việc chuyển hộ khẩu đến nơi ở mới, là việc chung của gia đình, trước giờ con toàn lo, lần này anh nhận lời làm, hơn nữa năm mà vẫn chưa thầy anh tiến hành, sốt ruột nhưng con vẫn chờ. Nhưng do ảnh hưởng đến việc đi học của con nên con mới nhắc, nhưng rồi anh lại trách hờn và muốn đẩy cho con làm luôn. Lúc đó con đã lên tiếng, con nói suy nghĩ của mình, anh nên có trách nhiệm hơn, nếu không làm được thì ngay từ đầu nói luôn để con làm thì đã xong rồi. Con thấy mình sân, nhưng rồi lại diệt nhanh sau đó. Con cũng chẳng buồn hay hụt hẫng gì cả, duyên nghiệp vậy rồi, con cũng bình thản, nhưng cũng nói xong hết suy nghĩ cho anh biết. Có điều lúc đó con chỉ hơi phân vân là mình có nên nhịn và tự làm luôn những lần sau này? Rồi con cũng không hiểu sao một suy nghĩ lại lóe lên, phải sáng suốt chứ không phải chuyện gì cũng nhún nhường, nhẫn nhịn. Không cãi vã nhưng cũng nên nói lên cái đúng. Vì đã để yên cho họ tự chiêm nghiệm nhưng họ vẫn chưa thấy ra họ. Vậy nếu lúc đó biết rõ mình đang nói lên cái đúng, muốn giúp họ hoàn thiện tốt hơn thì nên làm, chỉ cần thấy rõ và không vì chuyện đó mà đau khổ hay lụy phiền là được, đúng không Thầy? Thêm nữa là em trai con sống cùng con, bừa bãi, không bao giờ ý thức gọn gàng chỗ mình ở, giúp chị dọn dẹp, vệ sinh, ỷ lại mọi việc có chị làm. Với những người ý thức kém vậy mà nếu mình cứ nhẫn nhịn hết thì họ càng tệ đi. Con cảm thấy mình nên nói ra chính kiến của mình nếu đúng tốt và đối phương thay đổi được thì cũng tốt cho họ. Thật ra con cũng không mong họ thay đổi, vì mong rồi sẽ thất vọng. Thầy biết không, trước khi đến với Đạo con đã vật vã lắm vì những chuyện này ạ, sao họ lại thế kia, sao mình lại gặp những người này… Con đau khổ và than khóc. Nhưng bây giờ nhận thức thay đổi, sau vụ việc tối qua con thấy mình thanh thản lạ, cũng nói thẳng thắn nhưng chẳng cảm thấy đau khổ gì cả. Trong lúc nói thì con phát hiện mình hơi sân vì những lời chống chế của đối phương nhưng sau đó cơn sân cũng hết nhanh. Nói xong những điều cần nói thì con im lặng, rồi tiếp theo đối phương có nói gì cũng được, đụng đến tự ái của họ, bản ngã của họ thì họ sân chứ có gì đâu, lúc ấy nhịn là tốt nhất. Con xin ý kiến Thầy rằng con hiểu vậy có đúng không Thầy, hay con vẫn còn phải tập nhẫn thêm nữa? Con thật không hiểu sao có những người rất ích kỷ, họ không quan tâm tới người khác chỉ nghĩ cho chính mình. Đôi lúc con tự hỏi vậy rồi tự bảo: trời, lại hướng ra ngoài ra đánh giá người khác rồi, con nên nhìn lại mình sự ích kỷ của mình thì tốt hơn. Con mong nhận được lời khuyên của Thầy. Kính Con

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời