Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: cuộc sống

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy, Con có thực tập hít thở và vận dụng khá tốt trong những lúc nóng giận. Tuy nhiên trong lòng con có một vết thương tình cảm mà mãi con không tha thứ được. Con sợ rằng những điều tiêu cực người kia đã gây ra sẽ lặp lại, cứ gặp những dấu hiệu tương tự chuyện cũ hay có liên quan đến người cũ là con sẽ dấy lên hoài nghi. Con vẫn chưa biết cách làm sao để tha thứ và yêu thương người kia bằng một trái tim trong lành như trước khi bị tổn thương. Con sợ bị đau, bị lừa dối lần nữa. Mong Thầy có thể giúp con tỉnh thức.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ! Con xin được chúc thầy sức khỏe và an lạc. Con thưa thầy, con vẫn biết là trong đời sống không phải mình muốn gì là được, mọi chuyện không thể theo ý mình, và không ai giống ai, mình không thể áp đặt suy nghĩ lên người khác. Nhưng trong trường hợp này của con, con không biết phải làm gì, nếu con không làm gì thì sẽ cảm thấy mâu thuẫn, bức bối trong lòng, con cảm nhận được con đang buồn phiền, con thấy được tại sao con buồn phiền. Đó là về chuyện tình cảm của con, con biết rằng khi yêu thương một người thì ta luôn muốn người đó được hạnh phúc, thoát khỏi khổ đau, ta phải biết chấp nhận những mặt xấu của người đó, và hiểu cho họ. Nhưng con đang thấy rằng người đó gần đây bộc lộ ra tính ích kỉ, người đó chỉ làm những việc mà có lợi cho mình, kể cả khi giúp đỡ ai, cũng là có mục đích. Điều đó làm cho con cảm thấy đau lòng. Người đó như vậy có phải là có tâm không sáng, và đang có sai lầm trong tư tưởng và hành động không ạ. Nếu là như vậy, con muốn giúp đỡ người đó thì có thể giúp được không ạ, và bằng cách nào con giúp được ạ. Con xin thầy chỉ bảo cho con. Con xin cảm ơn thầy!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con có một khúc mắc trong lòng xin thầy hướng dẫn cho con. Con là con trai một nên dù đến nay là 28 tuổi ba mẹ vẫn rất quản lý con. Dạo này không biết nghe lời đồn đại gì đó mà ba mẹ càng siết chặt quản lý con đến mức cấm đoán đủ thứ, ngoài đi với bạn gái ra còn lại thời gian con phải ở nhà không cho đi đâu hết. Con rất bức bối nhưng vì biết cha mẹ vì thương mình nên con cũng cô gắng chiều theo ý ba mẹ. Rồi đến hôm nay, con định đi từ thiện ở vùng kia cùng 1 đoàn từ thiện là 2 ngày nhưng ba mẹ lại nhất quyết không cho con đi, nói con kiếm cớ đi chơi này nọ và không chịu xin phép, dù thật sự con nghĩ đi từ thiện là việc tốt thôi nên con đã không xin trước mà đã đồng ý rồi. Con cũng đã nói cha mẹ không yên tâm con có thể chụp hình làm chứng, kể cả trực tiếp nhưng cha mẹ vẫn không hề hài lòng, muốn con ở nhà cho yên tâm. Thật sự hiện tại con rất khó chịu, con không muốn cãi lời ba mẹ làm ba mẹ không vui nhưng con cứ phải chịu trong tình cảnh quản lý ngày càng chặt như vậy con cảm giác tù túng đến chịu không nổi. Con trước giờ luôn là vai trò một người con ngoan chưa từng hề phạm một lỗi gì khiến cha mẹ phải phiền lòng nhưng cha mẹ vẫn kiểm soát một cách quá mức như vậy, con không thể hiểu nổi được nữa mà sự nổi loạn trong lòng con ngày càng lớn dù con không muốn như vậy. Xin Thầy từ bi hướng dẫn con vượt qua nỗi khổ này. Mô Phật.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, con đang gặp một số vấn đề liên quan đến các mối quan hệ với người xung quanh. Con cảm thấy mình vô dụng, tự ti. Dù con có chuẩn bị kỹ lưỡng trước một việc nào đó thì con cũng không dám thể hiện cho mọi người thấy. Con bị một số người bạn coi thường xa lánh. Con không biết làm sao để vượt qua nỗi khổ này. Trong các mối quan hệ của con, không có ai thực sự để con tâm sự nỗi lòng của mình kể cả ba mẹ. Con đã mắc căn bệnh trầm cảm khoảng 4 năm, một mình con phải chống chọi với nó. Nhưng đến khi bước vào năm nhất đại học con mới thừa nhận với bản thân rằng con đã mắc căn bệnh này. Con cũng muốn thoát khỏi nó nhưng nghĩ đến việc gặp bác sĩ là con lại không biết nói gì. Trong nhiều năm qua, con chỉ thích ở một mình ngại giao tiếp với tất cả mọi người, con có cái nhìn tiêu cực về mọi thứ. Con ghét mọi người thì thầm nói xấu con. Con bị ba mình chửi rủa, đánh đập không bằng con vật. Con ám ảnh và sợ ánh mắt của hàng xóm. Con không được ai tôn trọng. Con chỉ mới là sinh viên năm nhất thôi ạ. Con xin thầy hãy chỉ cho con một cách nào đó để con vượt qua giai đoạn này. Con cảm thấy mình không giỏi một thứ nào cả. Con học hành ngày càng tệ hại. Con rất mất tập trung, buồn rầu không muốn làm điều gì cả. Con không biết mình sẽ sống tiếp như thế nào. Chân thành cảm ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy có lần thầy trả lời thư con thầy nói: mục đích mà thầy đi giảng khắp nơi là để mọi người biết trở về quan sát lại chính mình. Trong các bài pháp thoại thầy cũng không đề cập gì đến các lợi ích hữu vi hữu ngã của quá trình tu tập. Con nhận thấy khi chúng con biết trở về với thực tại thì coi như xong, hành trình khám phá sự thật kế tiếp không cần phải thêm bớt gì cả, không cần thêm kiến thức kinh điển, không cần thêm sự trợ lực bên ngoài. Ngược lại rơi rụng hết thì càng tốt. Thầy thường dạy chúng con giá trị của cuộc đời là giúp chúng con học ra bài học giác ngộ. Con trải nghiệm cuộc sống thật nhiều, chưa bao giờ lùi bước trước những khó khăn, nghịch cảnh để trải nghiệm khám phá ra sự thật này. Thì ra vấn đề không phải là hoàn thiện cuộc sống tốt đẹp bằng sự nổ lực của ý chí, không phải hoàn thiện cái bản ngã thành ra tốt hơn. Mà vấn đề là ở chỗ nhận ra mọi nỗ lực của bản ngã đều đi vào ngõ cụt, nổ lực một hồi rồi mới thấy ra mình đang trong luân hồi sinh tử. Nhưng kỳ lạ là phải luân hồi sinh tử thì mới thấy ra sự thật là mình đang luân hồi và nhận ra tánh biết nơi chính mình đã đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp. Khi đã biết trở về với thực tại thì tánh biết bắt đầu phát huy trí tuệ để soi chiếu lại mọi thứ bên trong lẫn bên ngoài. Bản ngã như một phần mền bị lỗi, nhận thông tin sai, xử lý sai và cho ra kết quả sai, rồi lưu trử lại để một lúc nào đó lại sinh lên. Bản ngã hữu thức thì hoạt động theo quán tính của nó (ngũ uẩn). Bãn ngã vô thức thì tùy lúc mà sinh lên (lậu hoặc) che mờ tánh biết. Đến lúc này con nhận ra bản ngã có một giá trị đặc biệt là giúp tánh biết phát huy trí tuệ. Tánh biết tùy lúc sẽ tự ứng ra các mức độ khác nhau để soi chiếu bản chất hoạt động của bản ngã và có những lúc tánh biết phát huy ra một trí tuệ thật đặc biệt. Những cái biết của tưởng tri và thức tri là những cái biết bên ngoài, hạn hẹp, cục bộ và thường sai lầm với sự thật. Cái biết của tánh biết thì không thông qua giáo dục, cái biết phi ngôn ngữ, kiến thức, là cái biết đưa đến giác ngộ giải thoát. Khi trải nghiệm và thấy ra rồi sống với một nội tâm mới mẻ con mới có thể hiểu được rõ ràng hơn sự thật mà thầy đã dạy. Con thấy còn quá nhiều lắm những điều mới mẻ nhưng không phải là những thắc mắc phải tìm hiểu, mà cứ thuận pháp mà thấy ra những sự thật thật vi diệu của pháp. Cuối cùng của mọi vấn đề là trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại, không cần thêm bớt gì nữa. Con xin cảm ơn thầy và mong thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Dạ Thưa Thầy, Hôm nay con vào phần Hỏi đáp, thấy có một câu hỏi của một bạn và phần trả lời của Thầy về lựa chọn trong cuộc sống. Vì trước đây con cũng có thắc mắc này và được Thầy giải đáp về tham ưu, thủ xả và thái độ nhị nguyên nên con xin được chia xẻ thêm về việc này. Trong thời gian gần đây, con có cơ may học được bài học về lựa chọn và con nhận thấy rằng mọi việc trong cuộc sống đều có cách vận hành riêng của nó, không quan tâm đến đó là chuyện của ai, hay là ai thích ai ghét. Vì vậy, khi minh thích hay ghét, chọn hay không chọn chỉ là do chính mình mà thôi, rồi tự mình đặt vào tình huống khó khăn khi chuyện mình thích, mình chọn thì không đến, còn chuyện đến thì lại là chuyện mình không thích, không chọn. Khi con nghiệm ra điều này, con nhìn thấy mình đã bớt than phiền cuộc sống, bớt trách cứ chính mình và mọi người khi gặp chuyện không như ý mình. Những lúc đó, con vẫn thấy buồn, thấy lo nhưng đã biết ít nhiều tự điều chỉnh mình và hiểu thêm về cuộc sống, về mọi người. Xin Thầy chỉ bảo thêm cho con. Con kính chào Thầy và chúc Thầy luôn mạnh khỏe. Phương Thảo

Các chủ đề liên quan:

|

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy! Thưa Thầy, con từ ngữ không trau chuốt, văn phong của con có gì chưa đúng mong Thầy chỉnh sửa giúp con. Từ lâu con luôn học cách kiềm chế cảm xúc trước mọi đau khổ để tâm luôn lạc quan nhưng không phải lúc nào cũng kiềm chế được. Vừa rồi con có 1 chuyện rất buồn về tình cảm, ba mẹ người yêu phản đối và họ có nhiều lời lăng mạ con, con đã cố gắng kiềm chế và lựa chọn im lặng để mọi thứ được nhẹ nhàng hơn cho con và cho gia đình bên đó. Nhưng càng im lặng họ càng quá đáng hơn, họ tìm đến ba mẹ con để mắng chửi. Ba mẹ con đã chọn cách im lặng nhưng rất buồn, uất ức kéo dài và dồn nén. Lúc đó con đã không kiềm chế được và con đã nói lời không hay nhưng không đến mức văng tục. Con cảm thấy rất hối hận với những lời nói đó, con biết là lời nói không thể lấy lại được nhưng con quyết định nói để chấm dứt mọi thứ với gia đình bên đó. Con thực sự không biết thế nào là người tốt và người xấu, hành động lúc đó của con có phải phản ánh con là người xấu hay không. Còn gia đình bên đó con không biết họ có phải tốt thực sự như con đã từng nghĩ không vì họ lúc nào cũng nói những lời Phật pháp cho con nghe, những lời tốt, những điều phải trái nhưng khi nổi giận họ lăng mạ con bằng những từ ngữ thực sự rất nặng nề, văng tục. Thế nào là người tốt, thế nào là người xấu đến giờ con vẫn không phân biệt được. Mong Thầy giúp con ngộ ra. Con xin tạ ơn Thầy và xin chúc Thầy nhiều sức khỏe!

Các chủ đề liên quan:

| |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con chào Thầy ạ! Lời đầu con xin được chúc Thầy sức khoẻ và an lạc. Vừa qua, gia đình con trải qua một sự chia ly tiễn biệt người bà 91 tuổi ra đi nhẹ nhàng. Là một sự mất mát người mẹ hiền từ, người bà yêu kính của đàn cháu. Ai cũng thấy rõ sự ra của bà ngoại cháu thật nhẹ nhàng, vì trước đó bà vẫn minh mẫn và đi lại trước nhà, có 1 sự báo trước là bà nói thiên binh vạn tướng đông lắm, bà sẽ lên trời hầu Phật. Nói xong bà niệm to nhưng không rõ, chỉ có chữ Phật là rõ. Đến hai hôm sau, bà mới trở mệt đột ngột ra đi. Sự ra đi đó, ai cũng bị sốc vì nhanh quá. Nhưng có một sự là, con cháu đều tâm hướng cho bà mọi việc lành hồi hướng, ngày lễ tang không ồn ào, chỉ có tiếng nhạc thiền du dương. Sự ra đi vậy là tốt đúng không Thầy ạ? Con cảm ơn Thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính Thầy, Con không mong về cõi khác nữa đâu ạ, vì con biết mình phải đi tiếp, vì sống chẳng vui gì cả Thầy ạ. Lòng người chán ngán, dù con biết vậy là vẫn còn nhiều phân biệt lắm. Hôm nay con mệt quá. Trước giờ con chỉ muốn một đời sống đơn giản, không tranh giành, thoát ra quan niệm của người đời Thầy ạ. Nhưng rồi phước đức thế nào, con làm gì cũng nhanh và dễ dàng hơn mọi người. Ngày trước làm việc hồn nhiên, đến khi phát hiện ra điều đó con thấy hoảng hốt, vì thấy mình khác mọi người. Rồi giờ con làm quản lý. Công việc thì sao con thấy làm cũng được hết, nhiều thì thấy mệt chứ không thấy khổ thật. Nhưng làm việc với những người đổ công việc và trách nhiệm qua lại con thấy mệt mỏi quá. Con vừa làm vừa tu, vừa làm vừa quan sát thân tâm. Nhưng không phải lúc nào tâm cũng trong sáng Thầy ạ. Con lo nếu mình cứ làm việc nhiều vậy, thời gian phần lớn phải suy nghĩ lý trí, sẽ hỏng mất việc tu tập của con, sẽ không còn thời gian cho thân tâm lắng lại đủ để đạt định nữa. Mặt khác, dù những người đồng cấp ganh tỵ, những người dưới cấp lại yêu quý con. Con biết có thể tạo nhiều giá trị cho công ty, nhưng điều đó không làm con vui, đơn giản vì phải sống giữa người đời quá phức tạp. Con không biết nên rẽ ngang để sống ít trách nhiệm hơn. Hay là tiếp tục với duyên nghiệp này nữa. Kính Thầy.

Các chủ đề liên quan:

Xem câu trả lời