Các câu hỏi liên quan đến chủ đề: chân tâm

Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy! Con nghe rất nhiều bài pháp, nhiều sách dạy về tâm hồn, bây giờ con thấy rất băn khoăn những điều sau: 1. Con nghe giảng về thiền tông và thực hành theo để được tỏ ngộ một lần, thoát phiền não rồi bước vào đời sống (không cần thực hành thiền hay làm gì cả). Nhưng con không biết trạng thái “Phật tánh” là gì cả. Con tự tạo cho mình không suy nghĩ gì, gắng giữ ở trạng thái không suy nghĩ ở nơi vắng lặng đó. Nhưng con thấy đó hình như không phải là “tự tánh” vì không thấy gì đặc biệt, khi bước vào đời sống vẫn phiền não như thường và rất dễ bị rớt ra khỏi nơi đó. Hơn nữa nếu ở nơi vắng lặng mà con thấy đó thì không có suy nghĩ gì, với cảnh vật xung quanh không có tình cảm hay động niệm gì cả. Vậy “tự tánh” mà con đang nói (chắc không đúng) đâu có ích gì trong đời sống này đâu? Xin thầy từ bi chỉ rõ dùm con. 2. Con cũng theo một số thầy ngồi thiền một thời gian nhưng sau đó lười lại thôi. Với lại khi ngồi thiền con toàn ngủ gật không tỉnh nổi. Nếu khi chạy theo vọng tưởng thì lại rất tỉnh táo, cả hai đều không tốt phải không thầy? Xin thầy chỉ cách ngồi dùm con. 3. Con nghiệm lại bản thân thì thấy con không muốn thành Phật mà chỉ là con muốn giác ngộ để có thể sống trong đời sống một cách đúng đắn, có ý nghĩa, một đời sống thật mầu nhiệm, có thể cứu nhân độ thế! Sống hợp với quy luật của tự nhiên, hiểu rõ được bản chất của đời sống và quy luật của vũ trụ! Con xin thầy từ bi trả lời dùm con. Con xin cám ơn thầy ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thầy kính! Hẳn là sinh ra trong thế gian này sâu thẳm trong lòng ai cũng có những nỗi niềm của riêng mình. Con sinh ra trong gia đình ở một làng quê nghèo khó, ba mẹ lớn tuổi rồi vẫn còn phải đi làm ruộng. Con lớn lên tuy nghèo nhưng cuộc sống vẫn êm đêm bình dị không phải chứng kiến những bất hạnh trong gia đình ở tuổi thơ. Con biết đi Chùa lễ Phật từ lúc 16 tuổi, vì trường học con gần chùa qúy Sư tu thiền. Lần đầu tiên con được nói chuyện với một vị thầy người Huế, thầy giảng chuyện Kiều qua ánh mắt đạo Phật cho con hiểu, từ đó con rất ngưỡng mộ qúy Sư, chỉ cần nhìn thấy qúy Sư với tấm y vàng ở trong trang báo thôi là lòng con cứ xốn xang. Học xong phổ thông con không có điều kiện để tiếp tục học nữa và sau thời gian dài con xin ba mẹ đến chùa ở hẳn, dường như cuộc sống xuất gia của con đã bị trở ngại ngay từ lúc ban đầu Thầy ạ. Ba con đã từ bỏ con một thời gian rất dài vì không đồng ý, lúc đó con chỉ biết làm theo ý thích của mình mà không để ý đến cảm giác của ba mẹ. Mẹ con đã khóc rất nhiều vì con, lúc đó con đã phải trốn đi vào một miền quê dân tộc ở chùa trong Đaklak. Những ngày tháng ban sơ sống trong chùa con cũng không hiểu tu là gì mà con chỉ biết tới giờ là đọc kinh, ngồi thiền là cứ ngồi. Cứ như thế 4 năm con vẫn thấy mình không biết gì, có lúc còn bị ức chế, thế là con rời khỏi thiền viện đi học hỏi. Con được một bạn giới thiệu cho con một vị thầy, trình độ của con lúc đó thì con thấy Thầy ấy giảng cũng hay và con đã theo tu học với Thầy đó 3 năm. Con tin tưởng và đặt trọn vẹn nơi thầy đó rồi một ngày con phát hiện ra mình đã đặt niềm tin không đúng chỗ với nhiều lý do khiến con đau đớn cùng cực, chưa bao giờ cuộc sống của con lại lay lắt đến thế. Con lại bỏ đi tìm người Thầy khác vẫn trong trạng thái chưa hết khổ và hận. Con đi Phú Quốc chơi biển rồi bay lên Sài Gòn cùng với Sư huynh và cô ấy dẫn con đi viếng thăm Thầy Viên Minh ngay buổi sáng hôm sau. Con được biết đến Thầy từ đó. Con như được bừng sáng ra sau bao giông tố âm u. Lúc đó đến gặp Thầy, mọi đau khổ như trốn tạm đâu đó, trong con chi còn là niềm hạnh phúc vô bờ khi đựơc Thầy đồng ý cho ở lại chùa để nghe buổi trà đạo sáng sớm hôm sau, từ đó con bắt đầu nghe pháp của Thầy cho tới giờ. Giờ con thấy được đâu là bản ngã, cảm nhận được tánh biết không tăng giảm trên sự thấy biết đối tượng, con cũng thật thấy việc thận trọng chú tâm quan sát sẵn có ở nơi mình nó tự ứng cần và đủ tùy trường hợp. Con hiểu được thực sự thế nào là chánh niệm tỉnh giác. Hôm nay con nằm truyền thuốc tận 7 giờ đồng hồ, con nghĩ đến và biết ơn Thầy quá nên viết thư cho Thầy với mong muốn Thầy cảm nhận được lòng con. Con thấy mình thật lòng cám ơn sự vận hành của pháp, cám ơn thời gian đau khổ đó, cảm ơn vô thường đã mang duyên con đến gặp Thầy. Nghĩ lại con thấy tất cả như đang chứng minh lời Thầy. Con ghi nhớ ơn Thầy, kính Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Thưa thầy, thường hay trở về, thận trọng, chú tâm, quan sát càng nhiều thì sẽ càng chánh niệm tỉnh giác (tiến bộ) hơn và đó là kiến tánh? Chân tâm, Phật tánh, tánh biết chỉ là một? Con cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính thưa Sư, Con chân thành cảm ơn Sư đã trả lời câu hỏi của con vừa rồi ạ. Con xin kể Sư nghe một kinh nghiệm nhỏ vì con cũng không biết cái này là như thế nào ạ? Mong Sư từ bi chỉ cho con được rõ. Có một lần con ngồi thiền, con chợt nhớ lại khoảng thời gian con làm công quả trên một thiền viện tại Đà Lạt, lúc đó con đang nhổ cỏ, trong lòng lúc đó không suy nghĩ gì cả, mà tiếng chuông chùa con nghe rõ ràng từng tiếng, mắt con nhìn thấy một vị thầy đi tới thì con đưa tay lên chào, và có người tới hỏi đường đi thì con trả lời. Cũng vậy lúc con trên phòng nghỉ ngơi, mắt nhắm tuy nhiên vẫn nghe rõ ràng tiếng chim hót, tiếng chuông chùa, tiếng người nói chuyện. Rất sáng suốt và cái tâm này rõ ràng là không mặt mũi, cứ có gì là sáng rõ biết ngay ạ, rất kỳ lạ và vi diệu. Nên con mới khám phá ra manh mối của Phật tánh mình là ngay chỗ rõ ràng thường biết, rất rộng lớn không giới hạn, cái gì biết rõ cái đó. Dạ con chỉ biết tới đây thôi ạ, xin Sư từ bi chỉ con thêm, vì con bây giờ thấy cũng gọi là hơi hơi nhẹ nhàng khi đối duyên xúc cảnh, vì nghĩ thân thì không phải là mình và của mình thì có gì đâu! Cứ vui vẻ hoan hỷ trải lòng với mọi người, ai hơn mình thì mình chúc mừng không phải ghen tị hay gì cả ạ. Kiểu như Sư chỉ dạy tụi con, “tuỳ duyên thuận pháp vô ngã vị tha” ạ. Con kính chúc Sư sức khoẻ ạ. Kính,

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy con vô cùng tri ân thầy. Khi con thấy đạo thì con cũng đồng thời thấy ra ân đức của thầy đối với chúng con. Mỗi người ai cũng đang sống với một tánh biết, nếu không có tánh biết thì con người làm sao biết ăn, uống, học hành, làm việc. Khi chưa nhận ra tánh biết và pháp thì cuộc đời chỉ là một giấc mộng. Nhận ra tánh biết và từ tánh biết soi chiếu lại hoạt động đời sống là mức căn bản của tu tập. Nói là tu tập thì dễ hiểu lầm nói là bắt đầu tỉnh mộng thì đúng hơn. Trước đây khi con dùng lý trí để tìm hiểu tánh biết là gì, trong khi đó con lại không nhận ra là mình vẫn đang biết. Tâm bình thường chính là tánh biết, tánh biết thì biết pháp như mắt thì thấy sắc vậy. Tu tập chính là phát huy tánh biết trong sự tương tác giữa thân tâm với trần cảnh. Nhờ sự tương tác này mà tánh biết tự phát huy (hậu đắc trí) nên gọi là tánh biết tu (vô ngã). Giác ngộ giải thoát không phải là kết quả cuối cùng của một quá trình rèn luyện. Mà tánh biết gỡ ra trói buộc nào thì giác ngộ giải thoát trên chính trói buộc đó. Bây giờ con sống khá khỏe, trước đây con hay nói về niệm thân, thọ, tâm, pháp. Nhưng sự thật niệm thân, thọ, tâm, pháp chỉ là ngọn, chỉ là sự mô tả hoạt động tự nhiên của tánh biết. Chứ tánh biết sẽ biết làm mọi thứ. Khi hữu sự thì tánh biết ứng ra các mức độ chú tâm, thận trọng, quan sát để xử lý công việc. Khi vô sự thì tánh biết tự an trên chính thân, thọ, tâm, pháp. Khi trạng thái tâm (tập khí) khác nhau sinh lên thì tánh biết thấy trạng thái ấy sinh diệt tự nhiên. Khi thái độ tâm (bản ngã lý trí) sinh lên thì buông xả trở về. Khi ứng tiếp với hoàn cảnh mà có bản ngã sinh khởi thì khi thấy ra bản chất của bản ngã sinh khởi thì cũng đồng thời thấy ra những sự thật từ chính hoàn cảnh ấy và tâm cũng tự mở rộng ra các sự thật về đời sống mà trước giờ con cứ ngộ nhận hoặc không biết. Pháp thiền mà thầy đã dạy thật quá vi diệu, pháp thiền của sự thật. Con xin cảm ơn thầy và mong thầy luôn mạnh khỏe.

Các chủ đề liên quan:

| | | | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, Lời Phật dạy chúng sanh đều có Phật tính là cho cả chúng sanh vô tính và chúng sanh hữu tính phải không Thầy? Kính Thầy!

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy! Thưa Thầy, đối với giáo lý Đức Phật thì con hoàn toàn tin tuyệt đối, nhưng còn 1 điều làm con nghi hoặc và con nghĩ cũng có nhiều người thắc mắc như con, nên hôm nay con trình câu hỏi này mong Thầy giải đáp cho chúng con ạ. Con được nghe thầy giảng Thiền Tông phát huy lại giáo lý Nguyên Thủy của Phật Giáo, bên Thiền Tông hay dùng từ “Phật tánh”, theo con hiểu thì đó là “tánh biết” mà Thầy hay dạy. Thiền Tông dạy tất cả chúng sanh điều có Phật tánh (tánh biết), Phật tánh vốn thanh tịnh sáng suốt nhưng do “nhất niệm vô minh” khởi lên mới thành chúng sanh luân hồi trong sanh tử, vậy con thắc mắc trước khi hình thành chúng sanh và thế giới thì tất cả chúng sanh điều là Phật sao, mà do “nhất niệm vô minh” khởi lên mà thành chúng sanh đi trong luân hồi. Con thấy điều này là vô lý, đã có Phật tánh thanh tịnh sáng suốt thì sao có thể bị vô minh che mờ được để đi trong luân hồi, vậy Đức Phật chúng ta đã thành Phật có khi nào Ngài cũng lại “nhất niệm vô minh” để tiếp tục thành chúng sanh mà đi trong luân hồi và cứ tiếp tục như vậy. Vì vậy mà con biết bên phật giáo Nguyên Thủy không tin có “Phật tánh”, nhưng nếu không thừa nhận tất cả chúng sanh đều có Phật tánh (tánh biết) mà “Phật tánh (tánh biết)” tu mới có thì theo giáo lý nhà Phật “Phật tánh (tánh biết)” ấy do duyên hợp mà có thì sẽ bị vô thường, vậy sao có thể thành Phật thoát khỏi luân hồi sanh tử, sao có Niết-bàn? Đây là thắc mắc bấy lâu nay của con, mong Thầy từ bi hoan hỷ giải đáp cho con ạ!

Các chủ đề liên quan:

| | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con thành kính đảnh lễ thầy. Thưa thầy hôm nay con xin trình pháp cùng thầy. Thưa thầy nguyên nhân con đến với Phật giáo là do nội tâm con có nhiều phiền não khổ đau mà con đã dùng nhiều phương pháp nhưng không sao giải thoát được. Con xin trình bày với thầy về đề tài tánh biết và bản ngã. Một người chưa phát hiện ra tánh biết, chưa biết sử dụng tánh biết thì toàn bộ hoạt động đời sống đều do bản ngã chi phối. Đau khổ chỉ là cái giá mà bản ngã phải trả để bản ngã biết bản ngã có vấn đề. Theo con thấy bản ngã không thiện, không ác bản ngã chỉ vô minh. Vì vô minh nên nghĩ bậy, làm bậy, đặc biệt là tưởng tượng, đoán mò và mong muốn đạt được những cái mà bản ngã thích và loại trừ những cái bản ngã cho là không thích hay nguy hại cho nó. Trong khi đó pháp vận hành theo định luật, trật tự của pháp, bản ngã càng cướp công pháp, ăn trộm pháp và cản trở pháp bao nhiêu thì sẽ đau khổ bấy nhiêu. Bản ngã sợ đau khổ nhưng lại không biết chính bản ngã tạo ra đau khổ. Và khi đau khổ bản ngã càng không biết tình trạng đau khổ này là do chính bản ngã dựng nên chứ không phải là kết quả từ đâu đến theo kiểu Thượng Đế trừng phạt bản ngã. Theo trải nghiệm của con thì chỉ có một cách duy nhất để giải quyết tình trạng này là: “Hãy trở về mà thấy”. Lúc đầu con băn khoăn không biết thế nào là trở về và khi trở về thì ai thấy? Tu tập một thời gian theo hướng dẫn của thầy, con thấy ra nơi con có tánh biết và con sử dụng tánh biết để soi chiếu lại mình. Nhưng cốt lõi là con đã sử dụng tánh biết như thế nào? Con xin trình bày với thầy về cách con sử dụng tánh biết. Muốn sử dụng tánh biết thì trước tiên phải phát hiện ra tánh biết, sau đó bản ngã hãy nhường chỗ cho tánh biết, đừng lăng xăng, nghi ngờ, thêm, bớt mà che mờ tánh biết. Chỉ có tánh biết thấy, không có tôi sử dụng tánh biết của tôi, đó chỉ là bản ngã cản trở tánh biết thấy pháp mà thôi. Con cũng thấy ra được tại sao mà con khó trở về, nguyên nhân là do bản ngã không tin và luôn bất an với sự giản dị cho nên bản ngã luôn tìm cách cản trở và bày ra đủ chuyện để tự làm khổ mình. Con xin cám ơn thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | |

Xem câu trả lời
Ngày gửi:

Câu hỏi:

Con xin cung kính đảnh lễ Thầy ! Thầy tỏ bày nguyên lý Con biết tỏ lý nguyên Uyên nguyên pháp Đức Phật Nguyên vẹn Phật tánh Thầy.

Các chủ đề liên quan:

| | | | | | | |

Xem câu trả lời