DẠ CON THƯA SƯ ÔNG Ạ
xin sư ông chỉ cho con hiểu rõ hơn tục đế và chân đế ạ. con mong sư ông giúp con vì trí tuệ của con hơi hạn hẹp nên con cần sư ông giúp con ạ để hiểu rõ hơn ạ.
con chào sư ông ạ.
con kiên tâm
Chân đế là sự thật rốt ráo tự nhiên không qua khái niệm chế định của con người. Tục đế là sự thật do con người chế định qua hình thành khái niệm.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thầy ơi! Con xin được trình pháp: trước đây con thấy chân đế và tục đế như đang chơi trò trốn tìm, tức là cái này có thì cái kia không. Nhưng quá trình thực hành đến khi tâm đã chánh niệm – tỉnh thức ở mức độ vững hơn trên thực kiện thì con lại thấy chân đế và tục đế lại là 2 mặt viên dung cân bằng sự sống và mở rộng ra là sự cân bằng trong sự vận hành của vạn pháp. Thầy chỉnh sửa cho con!
Nói 2 mặt như 2 mặt của một thực thể thì không đúng, vì mặt tục đế chỉ do con người thêm vào để tiện sử dụng trong xã hội, nhưng nó mang tính giả định như kiểu dán nhãn, chẳng hạn tờ giấy có hai mặt nhưng cả 2 cùng một thực thể; còn in lên hai mặt đó mệnh giá 10 đồng hay 20 đồng là do con người thêm vào, nó chỉ có giá trị quy ước trong tục đế, không có trong chân đế.
Tuy nhiên, người trí thông suốt cả hai mặt nên dù giác ngộ chân đế mà không bỏ tục đế khi còn sống trong phạm trù xã hội. Nếu sống trong tục đế mà không thấy chân đế thì dễ bám chấp vào quy ước giả tạm. Nếu thấy chân đế mà không thông tục đế thì như người ngoài hành tinh không thể sống hoà hợp được với cộng đồng xã hội, do đó khi sống trong đời cần thông suốt cả 2 mặt.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin kính thầy,
Thưa thầy, con có nghe pháp của thầy, trong đó có nêu phân biệt về sự thực và ảo tưởng. Có điều con chưa biết cách hiểu sao cho thấu đáo. Ví như, sự thật là tự nhiên như nó là không phụ thuộc vào ý muốn cá nhân hay ý thức bản ngã. Tuy nhiên, trong đời sống, có người muốn giải quyết những khó khăn của mình hay một khó khăn chung, như có một ý muốn và sáng tạo ra một vật chất, một phương tiện để cải thiện cuộc sống khắc phục khó khăn, vậy có thể cho đó là ảo tưởng không. Các sản phẩm sáng tạo như phim hoạt hình, mạng xã hội, phương pháp quản lý… thứ mà vốn do con người tạo nên do một ý tưởng nào đó.
Xin thầy giải đáp giúp con để con được thông suốt.
Con đội ơn thầy!
Muốn hiểu điều này con phải hiểu đâu là tục đế, đâu là chân đế. Thầy nói về giác ngộ chân đế, còn con nói về chế tác tục đế. Về tục đế thì con đúng, nhưng muốn thấy chân đế thì cần như thầy nói.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Con có một thắc mắc xin Thầy dạy dỗ con dùm. Nguyên do gì mà một người có trực giác nhưng ứng xử vẫn vụng về và thường hay bị người đời chê bai là ngu ngơ và khờ khạo ạ? Con xin cám ơn Thầy.
Trực giác thuộc về lý, ứng xử thuộc về sự. Người có trực giác dễ thâm nhập thực tánh mà không cần qua phân tích lý luận của lý trí, vì vậy họ lại ứng xử vụng về trong khái niệm tục đế, khiến người khác xem là ngu ngơ, khờ khạo. Người này cần trải nghiệm thực tế trong cuộc sống thì mới thích nghi và uyển chuyển được với những tình huống hiện thực.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Dạ thưa thầy! Khi thầy dạy “buông xả để pháp tự làm”. Con đã vào được phần “buông xả” nên thân tâm con được nghỉ ngơi và bớt căng thẳng. Phần “để pháp tự làm” con buông ra rồi nghĩ rằng pháp sẽ giúp mình ổn lại rồi những việc mình muốn làm pháp sẽ tự tư duy suy nghĩ rồi làm giúp mình. Có phải như vậy là sai không thầy? Vì giờ con hiểu ra là việc tư duy suy nghĩ là việc của mình chứ không phải của pháp. Rồi từ tư duy đó đến việc làm phải đủ tứ như ý túc chứ chẳng pháp nào giúp mình cả, pháp chỉ giúp mình trong việc quay trở lại trọn vẹn với thực tại để mình sống thực chứ không phải những kế hoạch ảo tưởng. Nếu mình làm sai pháp sẽ cho mình câu trả lời và mình điều chỉnh lại cho đúng. Mong thầy chỉ dạy và chỉnh sửa giúp con! Con cám ơn thầy !
Cả hai cách con đều hiểu chưa đúng “pháp tự làm”. Pháp luôn tự vận hành trong thực tánh chân đế, nhưng khi con xen tư kiến tư dục vào thì đó là “bản ngã làm” trong khái niệm tục đế. Con hiểu chưa đúng vì còn nhầm lẫn giữa chân đế và tục đế.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy,
Mong thầy giúp con vấn đề con còn băn khoăn với ạ.
Nhà chồng con sống phóng khoáng có phần buông thả, nhà con thì sống nề nếp kỹ lưỡng thái quá. Hai bên đều chấp vào thái độ sống của mình. Con thì ở giữa giữa thấy gì hợp lý thì làm nên dù vô tâm vẫn bị cả 2 phía trách móc.
Trong cái duyên như vậy con có cơ hội thấy ra các tâm sân, ngã mạn và tâm si của con sinh khởi như thế nào. Về lối sống con vẫn chăm lo quan tâm phía gia đình mình hơn phía nhà chồng với lý do như: con có tình thương, có cả ơn sâu với cha mẹ mình; cha mẹ con cũng có khái niệm người chịu ơn nên cũng có sự đòi hỏi con cái phụng sự; về cá tính nhà con cũng có nhu cầu vật chất cao hơn nhà chồng con. Con vừa là thương (si) vừa là sự phân biệt ơn nghĩa, đồng thời con cũng có xu hướng chiều người bên nhà mình để né tránh bị trách móc. Như vậy là con sống còn bản ngã có phải không thưa thầy? Trong đời sống con đã thấy cái hại của sự “thương yêu” là thế nào. Con thấy mình sống có hay không có bản ngã đều bất hiếu theo một cách nào đó. Con lại đang buông lung suy nghĩ quá nhiều rồi phải không ạ? Con thật sự không thoát khỏi ý nghĩ nên thương theo cách nào thưa thầy?
Con còn si mê ấu trí quá, mong thầy từ bi chỉ dạy. Con xin lỗi vì đặt câu hỏi trong lúc thầy đang nhiều công việc. Nếu không tiện thầy cứ trả lời con vào dịp khác nhé, con hay vào đọc mục hỏi đáp nên con sẽ tìm được.
Con cảm ơn thầy!
Trong tục đế thì con đành phải “nhập gia tuỳ tục” miễn sao không hại ai là được. Đôi lúc qua hoàn cảnh này con lại học ra được nhiều mặt của cuộc sống và nhờ vậy khả năng ứng xử với mọi hoàn cảnh tốt hơn.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin kính đảnh lễ Thầy!
Con có câu hỏi mong được Thầy khai sáng dùm con.
Con vẫn nghe lời Thầy thường để ý, chú tâm quan sát nhưng nay con có một số thắc mắc trong quá trình trải nghiệm:
1. Khi con thận trọng, chú tâm quan sát là con thận trọng, chú tâm vào cái tâm để biết tâm đang ở trạng thái như thế nào? ví dụ như con đang nổi sân, nổi tham. có chú tâm vào việc ăn, uống hay là đang nghĩ, chứ không phải là chú tâm vào việc con đang làm đúng không ạ?
2. Mấy ngày nay con đang quan sát và biết con đang có tâm lo sợ công việc nhiều quá con làm không kịp thời hạn. Con quan sát nó nhưng khi con làm việc thì con thấy con chú tâm vào công việc mà quên mất nó. Vậy là con chỉ cần quan sát nó sanh, rồi để ý nó diệt để bắt đầu sanh 1 tâm mới là chú tâm vào công việc hay như thế nào ạ?
Con có đang làm sai chỗ nào mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con sửa sai.
Con xin chúc Thầy thân, tâm luôn an lạc và khỏe mạnh
Con phân vân lúng túng vì bị lý trí xen vào. Khi lý trí xen vào thì bản ngã phân biệt, tìm kiếm, chọn lựa đối tượng và đồng thời khởi tâm thận trọng, chú tâm, quan sát một cách chủ quan. Đó là lý do sinh ra phân vân nghi hoặc. Con đang thiếu yếu tố buông thư tự nhiên cho tánh biết tự ứng. Nghĩa là con đang sử dụng tưởng tri và thức tri, không phải tuệ tri.
Tất nhiên thái độ ứng xử với pháp tục đế khác với thái độ trực nhận chân đế. Vấn đề là con còn lẫn lộn chân đế với tục đế. Khi lý trí xen vào thì nhận thức hướng đến đối tượng tục đế, do đó thận trọng chú tâm quan sát để xử lý việc tục đế, như công việc của con chẳng hạn, còn khi con trực nhận chân đế thì phải hoàn toàn tự nhiên và vô tâm (không có ý đồ của bản ngã) mới được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con đã thấy ra cái cách mà bản ngã sinh hoạt trong đời sống và cái cách mà bản ngã trở nên sâu dày, bành trướng. Đó chính là chu trình sinh diệt và tích lũy.
Con nhờ thầy xác thực điều này giúp con. Vì trong pháp thoại con chưa được nghe thầy đề cập đến. Trên đời này cái gì cũng thực ngoại trừ những khái niệm, ý niệm (định danh, cho là, phải là, sẽ là) là hoàn toàn không có thực. Tuy nhiên khi niệm tâm thấy bản ngã sinh rồi diệt thì tâm sinh lên rồi diệt đi là thực chứ không phải ảo (kết cấu của nó vẫn hiện hữu trong giai đoạn sinh diệt). Chỉ khi niệm pháp mới thấy ý niệm trong sự sinh khởi mới là cái ảo, ảo là vì nó không đúng và không có trên hiện hữu của pháp. Như vậy bản ngã chỉ là các ý niệm (cho là, phải là, sẽ là). Còn cấu thành của cái tâm sinh lên rồi diệt đi là thực chứ không phải ảo. Cho nên đối cảnh tâm vẫn cứ khởi đó là chuyện tự nhiên của pháp. Con xin cảm ơn thầy.
Thầy đã nói rất nhiều về khái niệm tục đế và thực tánh chân đế. Tuy là khái niệm cũng có khái niệm có thưc (vijjamāna) và khái niệm không thực (avijjamāna) chứ không phải khái niệm nào cũng ảo. Định luật vận hành của tâm (cittaniyāma) là có thật trong đó cũng có tưởng thực, có tưởng ảo (vipallāsa), không phải tưởng nào cũng ảo.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy,
Gần đây đọc mục hỏi đáp trên Trung Tâm Hộ Tông con thấy nhiều bạn hay hỏi về chân đế và tục để. Có vẻ như nhiều bạn thiên nhiều về tích lũy kiến thức nên sinh nghi. Vậy con xin phép trình bầy một vài điều hy vọng có thể giúp các bạn thấy ra. Trên thực tế người thấy chân đế thì không chấp vào tục đế. Họ vẫn làm mọi việc một cách bình thường có điều làm với chánh niệm tỉnh giác, làm mà biết rõ mọi hoạt động của thân, thọ, tâm, pháp. Ví như 1 bác sĩ nắm rõ kiến thức y học để trị bệnh cho bệnh nhân nhưng khi trị khỏi bệnh thì thôi vị ấy không nhớ đến nữa, cũng không cho là ta hay ta giỏi nên ngã mạn cũng không sinh khởi (tất cả các nghề nghiệp khác cũng thế). Các bạn cũng không nên phân định quá rạch ròi đâu là chân đế, đâu là tục đế chỉ là việc đến thì làm và khi làm đừng mất mình là được.
Con chúc thầy luôn khỏe mạnh và chúc các bạn 1 ngày vui.
CS Tín Đức Thuần