Kính thưa Thầy, chúng con lãnh hội được lời Thầy dạy. Tất cả chỉ là tánh biết biết pháp, chẳng có ai hiện hữu trong sự tương giao này. Tất cả hiện tượng chỉ là vô thường, bất toại và vô ngã. Không có ai ngoại trừ nghiệp lực đi theo vòng luân hồi sinh tử. Trong tất cả những sự trống rỗng vô chủ này sao con lại thấy có một cái mình vẫn làm chủ được. Con có thấy sai chỗ này không? Xin Thầy chỉ dạy.
Xem câu trả lời
Con nói cái gì có thể làm chủ được và ai làm chủ được cái đó ? Hai từ vô ngã và vô chủ hoàn toàn khác nhau. Ví dụ tâm là vô ngã, nhưng đức Phật dạy trong Kinh Pháp Cú: “Trong các pháp, tâm đẫn đầu, tâm là chủ, tâm tạo tác tất cả…” Vậy con đang nói vô chủ hay vô ngã? Thầy chỉ muốn chứng minh sự thật rằng chính cái ta ảo tưởng tạo ra luân hồi sinh tử, phiền não khổ đau, chứ thầy không chủ trương hay kết luận có chủ hay vô chủ, vì đã chủ trương hay kết luận tức đã rơi vào tà kiến.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, Kinh Nhất Dạ Hiền Giả dạy pháp an tâm: không ước vọng trong tương lai, không truy tìm quá khứ, con hiểu hai câu này. Còn câu không bị lôi cuốn trong các pháp hiện tại là sao, xin Thầy giải thích cho con. Mình phải sống thức tỉnh mà mình không bị các pháp hiện tại lôi cuốn? Có phải là mình làm gì mình phải sống trọn vẹn trong hiện tại nhưng không có cái ngã xen vào. Thí dụ bị người khác nói lời không êm tai, mình nghe nhưng mình không chấp, vì mình biết các pháp vốn là không. Thưa Thầy có phải như vậy không? Con xin kính chúc sức khỏe Thầy luôn an mạnh để dẫn dắt chúng con trên đường Đạo, vì chúng con luôn cần Thầy.
Xem câu trả lời
Thầy sẽ gởi cho con một bài viết về đề tài này. Con nhận thức như vậy trên lý là tương đối đúng. Chỉ cần trải nghiệm trên sự nữa là con có thể thấy ra sự thực. Tóm lại, đối với thực tại thân-tâm-cảnh, ngay đây và bây giờ, con thấy biết với tâm rỗng lặng trong sáng, không bị bản ngã tham sân si chi phối tức là không bị lôi cuốn hay chìm đắm trong hiện tại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Bạch Thầy, con nghe thầy giảng là muốn dẹp bỏ bản ngã mình phải để các pháp diễn ra một cách tự nhiên, vậy trường hợp con muốn thành một bác sĩ, hoặc một giáo sư nên con cố gắng học thật tốt, như vậy có phải là đã bị bản ngã chi phối không? Phải làm sao để trở thành Bác sĩ hoặc giáo sư mà vẫn không lệ thuộc vào cái ta ảo tưởng này? Xin Thầy từ bi chỉ dạy cho con.
Đó chính là công việc khám phá vô cùng lý thú cho sự giác ngộ giải thoát của con sao con lại đi hỏi thầy? Thầy chỉ giúp nêu rõ ra nguyên lý về ngã và pháp để con thấy mà tự giác ngộ thôi chứ thầy đâu có giác ngộ dùm con được. Chính con phải tự mình thấy ra ý muốn trở thành bác sĩ hay giáo sư của con là do tham vọng của cái ta ảo tưởng hay đó là tùy duyên thuận pháp theo nhu cầu thiết yếu của đời sống. Nếu con muốn thì con cứ làm, nhưng điều quan trọng là qua đó con có thấy được đâu là ngã, đâu là pháp, đâu là đúng, đâu là sai… để con tự biết điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đúng tốt, cho thuận pháp thì mới không còn bị sai sử bởi cái ta ảo tưởng nữa. Thầy nhắc lại một lần nữa là không phải dẹp bỏ cái ta, vì nó đâu có thật mà phải dẹp, nó chỉ là ảo tưởng, do vậy con chỉ cần thấy ra nó thì nó tự biến mất thôi. Có điều chắc chắn là khi còn bị cái ta ảo tưởng chi phối thì vẫn còn phiền não khổ đau, dù con có trở thành bác sĩ hay giáo sư đi nữa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thầy. Nhà con ở tận miền Trung, con đã có duyên gặp thầy vào năm ngoái, nhưng lúc đó con không có điều kiện để học hỏi cụ thể phương pháp hành thiền ở thầy. Tuy vậy hàng ngày con vẫn lên mạng vào mục Hỏi Đáp để đọc. Hôm nay con xin được hỏi thầy về bản ngã ở nơi con.
1. Hàng ngày con luôn chánh niệm và thấy bản ngã sanh khởi rồi diệt, tuy vậy nó lại vẫn xuất hiện và con chỉ quan sát nó. Nhưng có một điều con chỉ muốn ăn chay, cái muốn này do con thấy quá thương với các loài vật mỗi khi thấy người ta giết, hành hạ chúng và tự hỏi sao con người ác độc quá, con không chấp nhận đối xử với chúng như vậy. Xuất phát từ đó mà con chỉ ăn chay để cảnh tỉnh mọi người. Như vậy việc ăn chay đó có do bản ngã sai khiến hay không, kính mong thầy chỉ bảo.
2. Có người hỏi con, vì sao hệ phái Nam Tông ăn mặn và có phải chưa có lòng từ bi, sự công bằng đối với loài vật, con đã giải thích nhưng họ không chấp nhận.
Con kính mong thầy giải đáp. Con xin chúc thầy mạnh khỏe.
Thầy chỉ có thể giúp con biết tự mình thấy ra sự thật chứ không giúp con đưa ra một kết luận nào. Bởi vì muốn khẳng định một kết luận là gốc rễ của vô minh (Tri kiến lập tri tức vô minh bổn). Người thật sự chánh niệm tỉnh giác tất phải thấy mọi sự mọi vật luôn luôn mới mẻ nên họ không bao giờ ôm giữ bất cứ một kết luận nào. Con cho rằng tất cả những người theo PG Nam Tông đều ăn mặn và tất cả những người theo Bắc Tông đều ăn chay sao? Vậy là con đã vội kết luận rồi đó. Một khi đã khẳng định một kết luận là vô minh rồi nên tất nhiên đó chỉ là ảo tưởng của bản ngã. Cho đến khi chưa thành Phật thì vấn đề con đưa ra đòi hỏi con phải khám phá tận tường cho ra sự thật, nếu không con chỉ mãi mãi ôm giữ những kết luận vu vơ theo cảm tính hoặc lý trí vọng thức mà thôi. Đó là lý do vì sao thầy không giúp con khẳng định một kết luận nào.
Vì mọi khẳng định đều đưa đến kết luận một chiều và rơi vào kiến chấp nhị nguyên, nên đức Phật nói pháp chỉ tùy duyên mà khai thị chứ không khẳng định một chiều. Vậy muốn thấy sự thật con nên thấy ra nhiều mặt, nhiều chiều và từ nhiều góc độ khác nhau, nên biết tự mình phản biện, chứ không nên vội kết luận điều gì đúng hay sai theo kiến thức hạn hẹp của mình. Khi có cái nhìn bất nhị, toàn diện, con sẽ không còn cái tâm chấp trước, bảo thủ và phân biệt nhị nguyên để đưa đến ngã mạn, đối kháng và tự tán hủy tha nữa. Tinh thần thiền để khám phá sự thật là “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” mà đức Phật gọi là sống “không nương tựa, không chấp trước điều gì trên đời”.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, hôm trước ở chùa Hòe Nhai con cùng người bạn ngồi bên hè nghe Thầy giảng, con thấy người bạn con như muốn thưa hỏi Thầy rằng: Thế nào là Sáng suốt Định tĩnh Trong lành? Vài phút trước trong lúc đọc cuốn Cửa thiền hé mở, con chợt nhận ra câu trả lời với hình ảnh thầy nâng cốc nước lên. Thầy ơi, câu trả lời cho câu hỏi trên là: khi không có bóng dáng của cái ta xen vào thì ngay đó là Sáng suốt Định tĩnh Trong lành, phải không Thầy?
Đúng như vậy. Tánh biết vốn tự sáng suốt, định tĩnh, trong lành, chỉ vì bị cái ta ảo tưởng che lấp nên không phát huy được. Giống như mặt trời bị mây che nên không thấy sáng, nhưng thực ra mặt trời vẫn sáng. Khi không có bóng dáng cái ta ảo tưởng xen vào thì ngay đó là sáng suốt định tĩnh trong lành, chứ không phải do cố gắng rèn luyện mà đạt được. Giống như mây tan thì mặt trời liền soi sáng rực rỡ. Vì vậy thầy gọi sáng suốt, định tĩnh, trong lành là tự tánh giới định tuệ. Thầy thường cầm ly nước đưa lên để hiển thị rằng ngay đó ai cũng có thể thấy biết như thực không có gì ngăn ngại cả.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa thầy! Những giấc mơ đã liên tục cho con thấy, con vẫn đang đem bản ngã ra để tu. Hay nói cách khác, bản ngã vẫn âm thầm giấu mặt điều khiển sự tu hành, bí mật tìm đến sở đắc… Con phải làm sao thưa thầy?
Bản ngã xuất hiện dưới hai hình thức: Một là cái ta hiện hành (dương bản, hữu thức) và hai là cái ta ngủ ngầm (âm bản, vô thức). Cái ta hiện hành là bản ngã biểu lộ ra ngoài qua khái niệm “tôi”, như tôi hành động, tôi nói năng, tôi suy nghĩ, tôi tu hành v.v… hoặc “của tôi”, như thân của tôi, cảm giác của tôi, hiểu biết của tôi, tâm thức của tôi, sở đắc của tôi v.v… Cái ta hiện hành là cái ta lộ liễu dễ thấy, nhưng nếu không tinh tấn chánh niệm tỉnh giác thì lý trí chỉ có thể suy luận ra nhưng vẫn không thấy được nó. Cái ta ngủ ngầm còn gọi là cái ta âm bản vì nó ẩn trú trong tiềm thức hay ẩn sâu trong vô thức, phần lớn nó hoạt động ngấm ngầm và kín đáo bên trong phần chìm của tâm thức (Bhavanga hoặc A-lại-da thức) nên rất khó thấy. Tuy nhiên, nó vẫn thường xuất hiện như “kẻ tàng hình” dưới hình thức những khuynh hướng tính dục hay những xung động tâm lý, ẩn dưới những mặt nạ thiên hình vạn trạng, trá hình dưới nhiều chiêu thức quỷ quyệt khó lường. Những khuynh hướng này được gọi là những phiền não ngủ ngầm (anusaya kilesa) sai sử, xúi dục hành động, nói năng, suy nghĩ mà ý thức không biết được. Ngay cả giới định tuệ chế định cũng vẫn bị nó đánh lừa. Nhiều người giữ giới, hành thiền nhưng thật ra đang bị cái ta ngủ ngầm sai sử, nói rõ hơn là bị phiền não tham sân si xúi dục. Con có thể thấy được cái ta nơi những người tu hành ấy rất rõ, nhưng bản thân họ thì cứ tưởng mình đã đắc thiền đắc đạo rồi!
Cái ta bắt nguồn từ những điều kiện bên ngoài được thủ đắc qua các giác quan, lúc đầu hình thành cái ta ảo tưởng hữu thức, ý niệm cái ta này trở thành những chủng tử được thu nhập vào tiềm thức, gọi là những tập khí. Chính những tập khí này tạo thành cái ta ngủ ngầm một cách vô thức, rồi cái ta âm bản lại nhập vai kẻ giấu mặt tác động đàng sau cái ta dương bản. Tuy nhiên, hai cái ta này không hoàn toàn đồng nhất, có khi hỗ trợ cho nhau, có khi đối kháng lẫn nhau. Cái ta ý thức muốn làm một hành động đạo đức thì cái ta vô thức phản đối, ngược lại khi cái ta ý thức muốn làm điều xấu cái ta vô thức lại ngăn cản, chính sự mâu thuẫn này đã làm cho con lưỡng lự, bất an và căng thẳng. Dù là những xung động tâm lý hay những khuynh hướng tính dục hoạt động bí mật thế nào nhưng khi khởi động lên bề mặt tâm thức thì nó đã lộ diện dưới hình thức cái ta dương bản rồi, do đó chỉ cần thấy được cái ta dương bản thì dần dần cũng thấy ra mặt âm bản của nó.
Theo Phân Tâm Học thì hữu thức hóa vô thức là cách hóa giải sự xung động của những khuynh hướng tính dục. Thiền Vipassanā là một trong những cách tốt nhất để thực hiện điều đó. Tinh tấn chánh niệm tỉnh giác giúp con loại khỏi thực tại ý niệm tôi và của tôi trên thân, trên thọ, trên tâm, trên pháp để chỉ thấy thực tánh của danh sắc đang vận hành, cái ta hữu thức không còn quấy nhiễu thực tại thân tâm được nữa. Nếu tánh biết luôn lặng lẽ chiếu soi thì những phiền não ngủ ngầm dưới hình thức những khuynh hướng tính dục không còn có cơ hội trở thành những xung động của cái ta vô thức được nữa, và rồi khi nó không còn được cái ta hữu thức nuôi dưỡng, cũng không còn manh động thao túng được nữa thì nó sẽ tự hủy diệt ngay từ trong vô thức. Nhưng khi tinh tấn chánh niệm tỉnh giác không đúng, thì cái ta vô thức đã ẩn núp đàng sau, ý niệm “tôi chánh niệm”, “tôi tỉnh giác”, “tôi tu tập”, “tôi chứng đắc” vẫn còn nguyên đó! Hoặc chánh niệm tỉnh giác được lặp đi lặp lại theo lối mòn quán tính của những phương pháp, kỹ thuật chế định thì cái ta vô thức lại càng dễ xâm nhập hơn.
Trong khi lý trí vọng thức tưởng rằng đã phát hiện ra được bản ngã thì chính nó là một trong những đường dẫn ưu ái nhất cho cái ta vô thức hoạt động. Lý trí không làm được công việc hữu thức hóa vô thức, mà chỉ tạo cơ hội cho cái ta ngủ ngầm trở thành cái ta hiện hữu. Vậy có thể con đã chánh niệm tỉnh giác sai, một loại chánh niệm tỉnh giác của lý trí hữu vi chứ không phải là bản chất vô vi tự nhiên của tánh biết. Thầy nhớ không lầm thì con đã có lần vô tình buông cái ta chánh niệm tỉnh giác hữu vi ra và thực tánh pháp đã xuất hiện, sao bây giờ con lại loay hoay trở về lại với cái chánh niệm tỉnh giác hữu vi ấy nữa? Ngay khi con đặt câu hỏi “phải làm sao” thì cái ta đã hiện diện ở đó rồi. Hãy buông xuống đi thì pháp sẽ tự vận hành hoàn toàn vô vi vô ngã. Hãy đề cho tánh biết tự thấy pháp, con đem cái ta “phải làm sao” xen vào để làm gì?
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Con không biết nói gì để tỏ lòng tri ân Thầy. Thầy thật sự đã lột hết những gì từ lâu con vướng mắc, giờ đây con biết mình phải như thế nào rồi thưa Thầy.
Con sẽ làm lại từ đầu, con sẽ nghe lời Thầy dạy: Thận trọng, chú tâm và quan sát. Vâng, thưa Thầy, từ lâu con chưa hề nghe một giảng sư nào dạy con những điều này. Chỉ có Thầy, rất giản đơn, mộc mạc mà dễ hiểu, dễ hành. Con rất vui Thầy ạ, niềm vui tràn ngập trong lòng con, còn hơn ai cho con ngàn vàng. Con kính nguyện sẽ đời đời, kiếp kiếp làm quyến thuộc Thầy, để con được mãi tận hưởng những dòng pháp nhũ mát mẻ, ngọt ngào từ kim khẩu của Thầy. Cầu Chư Phật gia hộ cho Thầy pháp thể vạn an, tứ đại điều hòa, chúng sanh độ tận và mãi là cội Bồ-đề che mát chúng con trên bước đường tu nhân giải thoát.
Con chưa nghe đầy đủ những bài giảng của khóa thiền mà đã thấm nhuần như vậy, thầy hoan hỷ chúc mừng con. Nhiều người vì bị vướng mắc vào một phương pháp tu đã thành thói quen nên không thể tiếp nhận được pháp KHÔNG, VÔ TƯỚNG, VÔ NGUYỆN này của Phật. Họ đang đem cái ta ảo tưởng ra nỗ lực tạo tác để mong muốn trở thành cái ta hoàn thiện hơn, mà đức Phật gọi là mục tiêu của đạo Bà-la-môn (rèn luyện tiểu ngã thành đại ngã). Nhận ra chỗ cốt lõi này của Phật đạo, con chỉ cần sống tùy duyên thuận pháp vô ngã vị tha và lấy đó làm bài học tự giác giác tha là được.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Thưa Thầy, gần đây tâm ganh tỵ của con càng ngày càng lớn, đặc biệt là trong học tập khi thấy bạn học giỏi hơn mình. Dù biết là nên vui với thành công của bạn mới đúng nhưng con không làm được. Xin thầy chỉ cho con cách vượt qua tính xấu này. Con đa tạ thầy.
Con thấy được tâm ganh tỵ của mình là tốt. Ganh tỵ đi kèm với tâm ngã mạn. Ngã mạn gồm có tự ti và tự tôn. Tất cả đều phát xuất từ ý muốn khẳng định cái tôi. Và khi con thấy tâm ganh tỵ là xấu, con muốn loại trừ nó đi để có một tâm rộng lượng hoan hỷ cho sự thành công của bạn bè cùng lớp. Liệu đó có phải là một cách khẳng định cái tôi ở một tầm vóc khác, cao cấp hơn? Không phải chỉ có ganh tỵ mà còn rất nhiều tánh xấu khác nữa, thay đổi được ganh tỵ thì sẽ có những tánh xấu khác xuất hiện. Nếu thế thì chỉ là thay đổi cách phản ứng của cái tôi, chứ không thay đổi tận gốc cái tôi ngã mạn, ganh tỵ…
Càng trọn vẹn với chính mình càng ít bị ảnh hưởng từ người khác, vì vậy, đơn giản là con chỉ nên chuyên chú vào việc học tập và thường sống biết lại chính mình hơn là so sánh mình với người khác. Nếu việc nhìn những người xung quanh để biết người biết mình thì tốt, vì đó là cách để phát hiện sai lầm và biết tự điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đúng tốt, nhưng không nên so sánh để đưa đến mặc cảm tự ty, tự tôn và ganh tỵ. Không cần cố gắng loại bỏ tâm ganh tỵ, chỉ cần thấy nó để học ra bộ mặt thật của cái tôi ảo tưởng. Ảo tưởng cái tôi càng giảm thì những tánh xấu cũng sẽ giảm theo. Hãy thường biết mình thì mọi sự sẽ tự chuyển hóa.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, trong các bài giảng của thầy, thầy luôn nhắc tới cái ta ảo tưởng (bản ngã), nếu Phật tử chú ý thì sẽ mở được nút thắt, sẽ thấy được đạo ở ngay trong tâm mình. Con xin tri ân thầy.
Đúng vậy. Khi hoàn toàn giác ngộ đức Phật tuyên bố đã phát hiện được người thợ làm nhà (bản ngã) và đã phá hủy toàn bộ cấu trúc ngôi nhà mà bản ngã đã dựng lên (ngũ uẩn). Đó là mấu chốt của sự tu tập. Do không nhận ra điều này, nhiều người tu vẫn còn ảo tưởng cầu toàn cho bản ngã. Nhưng chính cái ta ảo tưởng không biết rằng pháp vốn đã hoàn toàn từ lúc bản ngã chưa sinh.