Con xin đảnh lễ Thầy ạ.
Thầy ơi con có đọc bài trong trang web của Thầy thì con có thấy nói đến 30 pháp ba-la-mật nhưng không nói chi tiết về 30 pháp ba-la-mật đó ạ, con có thể tìm chi tiết 30 pháp-ba-la mật đó ở mục nào được ạ?
Kính.
Chỉ có 10 pháp ba-la-mật nhưng chia ra 3 bậc thượng, trung, hạ thành 30 thôi chứ không phải 30 pháp riêng. Trong cuốn Sống Trong Thực Tại thầy có nói đến ý nghĩa của 10 ba-la-mật ở chương cuối.
Bậc thượng là dù hy sinh thân mạng vẫn hành ba-la-mật, bậc trung là dù hy sinh các chi phần trong thân thể vẫn hành ba-la-mật, bậc hạ là dù hy sinh tài sản cũng vẫn hành ba-la-mật.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy!
Con xin trình pháp và con có câu hỏi mong được Thầy chỉ dạy cho con ạ.
Lúc trước con có đọc 10 pháp ba-la-mật và cách đây ít hôm con có đọc được câu trả lời Thầy dành cho 1 vị đạo hữu trong đó có câu “các pháp sinh do 1 nhân” (không biết con nhớ có chuẩn không). Rồi con chợt nhận ra bao lâu nay tự con đi kiếm khổ đau về mình, theo đuổi những thứ sai lầm. Con sẽ cố gắng chánh niệm tỉnh giác, quán Thân, Khẩu, Ý để không tạo ra nhân gây khổ đau nữa. Cố gắng tìm kiếm, mong muốn gì là tự làm khổ mình. Chỉ có An Nhiên, Tự Tại không dính mắc điều gì ở đời mới là hạnh phúc thật sự.
Câu hỏi của con ạ:
Nếu 1 người con gái chấp nhận khổ đau để cho bạn trai mình chọn con đường giải thoát (trong khi chưa biết người con trai tu tập có giải thoát được không), vậy cô gái đó có được phước báu gì không ạ. Con đã tìm câu hỏi như này ở mục tìm kiếm nhưng không thấy ạ.
Con xin chân thành tri ân Thầy ạ.
Chấp nhận khổ đau cho người bạn đường của mình chọn hướng tu tập giải thoát là tốt, còn người bạn ấy tu có giải thoát hay không là do bạn ấy, không liên quan đến sự hy sinh của mình.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Con xin thỉnh ý Thầy!
Dạ theo Thầy cần những phẩm chất nào để trở thành bác sĩ tốt? Làm sao để cân đối giữa bản thân, gia đình, và bệnh nhân trong khi thời gian và công sức có hạn?
Kính thưa Thầy.
Cho con xin trình pháp mà con đã trải nghiệm trong hôm nay như sau:
Đó là căn bệnh đầy hơi chướng bụng của con, bệnh này đã theo con 1 năm nay mặc dù con đã dày công điều trị nhưng không hết. Con vẫn đang uống thuốc nhưng bệnh không thuyên giảm, con nghĩ mình sẽ sống chung với nó nên thôi mặc kệ nó. Nhưng tự nhiên trong ngày hôm nay tâm con lại khởi sanh lên bất an và lo sợ (lo sợ cảm giác khó thở). Mặc dù con quan sát thì con thấy sự thở tương đối bình thường, nó chỉ hơi khó thở 1 chút vì bụng căng cứng quá. Từ sáng tới chiều con tiếp tục quan sát sự bất an ấy, tự nhiên tới tối nay trong đầu con tự nói “quyết không sợ hãi nữa” tự nhiên tâm con trở nên nhẹ nhàng thanh thoát 1 cách lạ thường, cơ thể con nó rần rần như có 1 luồng điện đang chạy từ đầu xuống ngực và 2 cánh tay. Con vẫn theo dõi những diễn biến đang khởi sanh trên thân tâm con và mọi lo âu sợ hãi chúng biến đi đâu mất tiêu luôn, con thấy rất ngộ nghĩnh. Đôi khi con muốn tìm hiểu đó là gì nhưng con nhớ Thầy dạy không cần tìm hiểu nó mà chỉ “Thấy” là được nên con tiếp tục quay về để thấy chúng. Nhiều khi con nghĩ bệnh cũng giúp mình quay về nhìn kỹ chính mình hơn để thấy được Pháp nhiều hơn.
Con xin trình sự thấy của con ngày hôm nay. Con xin cảm ơn Thầy.
Sādhu lành thay! Đó chính là quyết định ba-la-mật.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Kính mong Thầy hoan hỷ giải thích và hướng dẫn giúp con một số điều như sau:
1. Con xem trong 10 hạnh Ba-la-mật không thấy có Thiền định Ba-la-mật. Vậy Thiền định có thể xếp vào hạnh nào trong 10 hạnh này, thưa Thầy?
2. Tâm không phóng dật có thể xếp vào Tinh tấn Ba-la-mật được không, hay là xếp vào Hạnh nào, bạch Thầy?
3. Hạnh sống độc cư có thuộc vào Giới của Tỳ-kheo không ạ? Hay là thuộc Pháp hạnh nào ạ?
4. Thân cận bậc trí, đó là giành cho hàng tại gia, hay luôn cả xuất gia, bạch Thầy? và thuộc về Pháp hành nào ạ? Nếu có người hỏi, vậy thì người ngu sẽ bị bỏ rơi. Như vậy, giáo dục PG đã hoàn hảo chưa trong khi kinh dạy: Nếu không gặp người trí, thà sống 1 mình, không bè bạn kẻ ngu?
5. Tâm từ Ba-la-mật và Tâm xả Ba-la-mật trong 10 hạnh cũng là 2 tâm vô lượng trong 4 Phạm trú, đúng không ạ?
Một số điều con chưa phân định được rõ ràng. Hoặc Thầy hoan hỷ chỉ giúp con Tác phẩm nào để tham khảo cho con hiểu rõ hơn. Kính mong Thầy hoan hỷ chỉ dạy.
Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Con đừng học đạo theo kiểu đó. Con thấy pháp nào thể hiện ngay trong đời sống, từ trải nghiệm thực con thấy ra không cần qua định nghĩa hay so sánh với pháp nào cả, đừng kẹt trong lưới ngôn từ với những khái niệm không xác thực của chúng. Thí dụ tâm từ là tâm từ, tâm xả là tâm xả như con chứng nghiệm thực chứ không cần tìm nó xuất xứ từ kinh luận nào, xuất xứ của tất cả pháp đều ở trong con.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy!
Con là 1 bác sĩ, ngoài công việc chuyên môn ra con còn có nguyện vọng thực hiện ước mơ cho các em bé bị mắc bệnh ung thư đang chịu nhiều đau đớn do bệnh tật hành hạ. Sau vài trường hợp, khi thấy các em quá hạnh phúc, quá lâng lâng với món quà tinh thần mà những người xung quanh đưa tới, con lại thấy hoang mang… Con băn khoăn:
– Liệu khi chết đi các em có bị lưu luyến nhiều hay không, các em có bị luẩn quẩn vì những tham ái mà các em đã được cảm nhận khi còn sống?
– Làm cho các em hạnh phúc tại 1 thời điểm có thực sự tốt hơn là không làm gì cả?
Con rất cảm ơn thầy và kính mong nhận được lời khuyên của thầy.
Làm với tâm tốt là tốt, còn người nhận điều tốt ấy như thế nào là tuỳ duyên nghiệp của họ. Như Bồ-tát bố thí thân mạng để cứu sống mẹ con đàn cọp đang đói là bố thí ba-la-mật, còn cọp sống rồi ăn thịt con vật khác là chuyện của chúng, chúng cũng đang trải qua cuộc sống để học bài học của mình.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy!
Đọc thơ Thầy con vui lắm và kính phục Thầy nhiều lắm. Được đọc những câu trả lời của Thầy cho mọi thắc mắc con thật sự bội phục và kính ngưỡng Thầy. Bởi vì bản thân con từ nhỏ đến bây giờ đối với những chuyện phải giao tiếp ứng xử… con luôn cảm thấy rất khó khăn và ù lì chậm chạp. Khi phải hoà vui với bạn bè con rất cố gắng và gượng ép. Dù con thấy rõ tâm hồn con đơn giản bình lặng và trong sáng nhưng cứ như là con không thuộc về thế gian này vậy Thầy ạ, con ngại những cuộc vui, những chỗ đông người. Với Đạo lý con nghe qua con thấy rất dễ hiểu, dễ thấy nhưng con cảm thấy như mình chỉ biết có cái Thể mà không có cái Dụng vậy. Làm sao phát huy được cái Dụng của Đạo thưa Thầy? Nhiều lúc con sợ con rơi vào cái gọi là trầm không trệ tịch khi thấy mình quá ư lặng lẽ.
Kính mong Thầy nhận con là một đứa học trò mới của Thầy, hướng dẫn và chỉ dạy cho con Thầy nhé. Trong lòng con Thầy đã là người Thầy rất đặc biệt và quan trọng trong cuộc đời của con. Con thành kính đảnh lễ Thầy, nguyện cầu Tam Bảo gia hộ cho Thầy được nhiều sức khoẻ.
Chính vì thế mà sau Chân Thật Ba-la-mật – thể nhập được Thực Tánh Chân Đế, sống hoàn toàn Tuỳ Duyên Thuận Pháp – liền cần đến Nguyện Lực và Tâm Từ Ba-la-mật. Hai Ba-la-mật này chính là tình nguyện sống Vô Ngã Vị Tha – không trụ Chân Đế không bỏ Tục Đế. Thận trọng, chú tâm, quan sát là cửa ngõ ra vào Chân Đế – Tục Đế một cách vô ngại.
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính thưa thầy,
– Say mê có phải là si mê hay tham không ạ? Ví dụ như say mê làm giàu chính đáng, say mê làm điều phước thiện, say mê vui thích tu thiền… Cái say mê làm lợi cho đời hay say mê tu tập có nằm trong tinh tấn ba-la-mật không ạ?
– Khi làm điều phước thiện tâm nên hoan hỷ hay tâm vẫn bình thường rỗng không ạ?
– Con có nghe từ hay sử dụng là “không thủ không xả” và “xả”. Thầy có thể lấy ví dụ 2 từ đó cho con hiểu được không ạ? Khi nào thì “không thủ không xả”, khi nào thì “xả” ạ?
Con cảm ơn thầy ạ!
– Say mê không phải là si mê khi nó là hăng hái mà vẫn tỉnh thức, cũng không hẳn là tham khi nó nhiệt tình trong điều thiện. Say mê trong bất thiện thiếu vắng chánh niệm tỉnh giác mới là tham đắm, si mê.
– Thiện có 2 loại: Một là làm việc thiện với tâm sở hỷ, hai là làm việc thiện với tâm sở xả. Như vậy khi làm việc thiện với tâm hoan hỷ hoặc với tâm rỗng lặng đều đươc, tuỳ theo trường hợp thích ứng, nhưng chính yếu là phải có yếu tố trí tuệ.
– “Không thủ không xả” là nói đến thái độ trí tuệ bình đẳng trong nhận thức. Còn “xả” là thái độ không chấp thủ, không bám víu, không dính mắc đối với bất kỳ điều gì xảy ra với mình. Thí dụ: Khi sân không nên khởi ý giữ lại (thủ) hoặc loại bỏ (xả) nó mà chỉ nên thấy nó sinh diệt đúng như nó đang là (mới thấy được bản chất vô thường, khổ, vô ngã của nó). Nhưng khi giận ai đó không tôn trọng mình thì không nên giữ mãi trong lòng mà nên buông xuống (xả).
Ngày gửi:
Câu hỏi:
Kính Sư.
Con hiện đang ở Hoa Kỳ. Con thực tập Thiền Minh Sát từ năm 2003. Con đã tham dự và thực tập theo rất nhiều phương pháp/trường phái (niệm thọ, niệm thân, niệm tâm). Trong phương pháp nào con cũng tinh tấn hết sức, nhưng đến một điểm nào đó lại bị stuck và phát hiện ra mình chỉ có được những kinh nghiệm cục bộ… Điều này làm con rất khổ tâm. Con nghĩ chắc do mình chưa đủ ba-la-mật nên dù được các Minh Sư tận tình chỉ dạy mà cũng chẳng đi đến đâu…
Tình cờ một người bạn cho con một thẻ nhớ (micro SD) anh thỉnh được ở chùa Kỳ Viên (DC) nhân chuyến Sư ghé thăm và thuyết pháp. Ngay khi nghe bài giảng đầu tiên con đã thấy ra vấn đề của mình: cố hết sức tu chỉ để nuôi lớn thêm bản ngã mặc dù gán cho nó rất nhiều nhãn hiệu thanh cao, tốt đẹp “Đạo Quả”, “Thoát vòng sinh tử”,… Con như người tỉnh mộng. Thì ra vấn đề không phải là thực tập theo phương pháp nào, mà là mình đang thực tập với thái độ nào. Con xin thành tâm đảnh lễ tri ân Sư.
Khoảng hơn một năm nay, con thường xuyên theo dõi mục hỏi đáp tại website trungtamhotong.org cũng như nghe các bài giảng của Sư hàng ngày. Thật rất lợi lạc! Con rất mong được gặp và tu học với Sư vài ngày hoặc một tuần nhân chuyến về Việt Nam vào tháng Hai này (từ 1/2 đến 28/2).
Thật ra con không mong đợi sẽ được tham dự một khoá thiền miên mật hay những hình thức tương tự. Con chỉ mong được ở gần Sư một thời gian như “Dưới chân thầy” của Krisnamurti để học thái độ sống và làm việc của Sư. Có thể được không Sư?
Kính Sư.