Kính chào Thầy, Con có cảm nhận “tánh biết” là “tánh giác”. Nếu ai muốn tu đúng đường điều đầu tiên nên học & hành “cái gốc” từ pháp môn của Thầy thì sẽ rất tốt vì nó rất tự nhiên, cho ta sự tu tập tự nhiên, đại ý như “tu như không tu vậy”. Rồi từ cái gốc bền vững này có thể chăm bón và nở ra những cành lá, bông hoa quả khác cũng được, vì cái gốc tốt thì mọi cái khác đa phần cũng sẽ tốt (ý con nói những pháp môn cao siêu khác). Như con thấy “cái thêm vào này” lại không tốt, con có đọc “Đường Xưa Mây Trắng” Thầy Nhất Hạnh nói Đức Phật không khuyến khích người tu luyện tập cho mình thần thông. Con nghĩ là khi đã tu một cách tự nhiên rồi thì thần thông đến cũng tự nhiên đâu cần phải mong cầu, hay luyện tập gì… Mong Thầy chỉ dạy thêm cho con, suy nghĩ con như vậy có đúng không ạ. Con cảm ơn Thầy.
Con nói đúng. Pháp vốn tự nhiên và tánh biết cũng tự nhiên thấy pháp. Khi ta ảo tưởng xen vào thì nó cho là ta biết, từ đó có ý chí nỗ lực rèn luyện để trở thành “như ý của ta”. Nhưng trong thực tánh tự nhiên của pháp thì một hạt giống sẽ nẩy mầm, ra lá, đâm chồi… rồi lớn lên và đương nhiên ra hoa kết trái. Cứ sống tự nhiên với tâm rỗng lặng trong sáng để thấy ra tất cả pháp thì lúc đó thần thông cũng chỉ là chuyện bình thường như ra hoa kết trái.